Đột nhiên Trần Hạo làm ra hành động như thế làm cho Phượng Loan há hốc mồm: "Anh giảm tốc làm cái quái gì vậy?"
"Chẳng lẽ đuổi theo họ? Không làm họ nghĩ rằng đã cắt đuôi được chúng ta thì hôm nay họ có thể dẫn chúng ta đi dạo cả một ngày đấy. Cô kiên nhẫn được nhưng tôi không có tâm trạng để chơi với họ đâu", anh nói.
Phượng Loan sửng sốt: "Anh có còn chút gì gọi là tinh thần trách nhiệm không thế? Lỡ may mất dấu Lý Giai Ni thật thì chúng ta biết đi đâu mà tìm? Mấy ngày nay anh làm bừa tôi nhịn lắm rồi đấy, đừng nghĩ rằng anh không thuộc Bá Đồ thì có thể không đếm xỉa đến, Lý Giai Ni mà gặp chuyện gì thì anh cũng phải chịu trách nhiệm!"
Trần Hạo chỉ mỉm cười không nói.
Phượng Loan cực kỳ sầu não, hiện nay chỗ đứng của Bá Đồ trong các bộ phận đặc biệt đang lung lay, thật sự không thể để biến cố nào xảy ra thêm nữa. Nghĩ đến đây, cô ta gọi cho cấp dưới của mình.
"Tình hình hiện tại thế nào?", Phượng Loan hỏi.
"Đội trưởng, có lẽ họ đã chuẩn bị trước rồi ạ, vừa rồi phía trước chúng tôi đột nhiên có mười mấy cái xe container lấp kín đường, khi vượt qua được thì đoàn xe vẫn còn đó nhưng xe của của cô Lý đã mất bóng rồi!"
"..."
Nhận được tin này, Phượng Loan im lặng thật lâu.
Cuối cùng vẫn để cho Lý Giai Ni cắt đuôi mất.
Phượng Loan không hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy.
Trần Hạo từng nói rằng Lý Giai Ni không hề điêu ngoa, thích làm theo ý mình và không biết suy nghĩ như cô ta thể hiện ra, sau đó Phượng Loan cũng đồng ý với điều đó.
Nhìn vào những kế hoạch liên tiếp nhau, cuối cùng là thủ đoạn cắt đuôi này, có thể thấy rằng Lý Giai Ni là một người thông minh.
Là người thông minh nên hẳn cô ta cũng hiểu rằng việc quốc gia phái một bộ phận đặc biệt như Bá Đồ đến bảo vệ chứng minh rằng tình cảnh của mình đang rất nguy hiểm. Điểm này Phượng Loan tin rằng Lý Giai Ni đã đoán ra, thế mà cô ta vẫn làm vậy!
Chẳng lẽ...
Phượng Loan nghĩ đến một khả năng, cô ta nghi ngờ nơi Lý Giai Ni muốn đi có thể là không được để cho Bá Đồ biết, cũng không thể để quốc gia biết!
Nghĩ đến đây, Phượng Loan càng sốt ruột hơn, liếc nhìn Trần Hạo: "Bây giờ chúng ta đến nhà hàng sushi!"
Anh đen mặt: "Cô nghĩ đầu óc Lý Giai Ni có vấn đề à? Hôm qua nhà hàng đấy đã bị lộ rồi, sao hôm nay họ đến đó lại được?"
"Do anh cả, tự dưng giảm tốc làm gì!", Phượng Loan quát.
Trần Hạo nhàn nhã quay vô lăng, dừng xe ở ven đường: "Không hài lòng thì tự lái đi, để xem cô có thể bắt được cô ta không?"
"..."
Phượng Loan sắp hóa điên rồi, cô ta không hiểu nổi tại sao cấp trên lại yêu cầu mình hợp tác với người này!
Giữa lúc đó, xe của Lý Giai Ni nhanh chóng vòng qua mấy con phố, sau khi chắc chắn phía sau không có ai đuổi theo, Lý Giai Ni mới thở phào.
Vệ sĩ liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Cô Lý, cô đừng lo, kế hoạch lần này của chúng ta không một chỗ hở. Bọn người Bá Đồ kia nghĩ chúng ta muốn đi nên bố trí phần lớn lực lượng trên đường đến sân bay, những kẻ còn lại không kịp trở tay, nhất định là đã bị những chiếc xe container kia cản đường".
Lý Giai Ni hài lòng gật đầu: "Còn tưởng Bá Đồ lợi hại lắm, xem ra cũng chỉ như vậy thôi. Cả tên Trần Hạo đó nữa, hừ!"
Thấy nét mặt khinh thường của cô ta, vệ sĩ nói: "Đương nhiên là bọn nó không thể sánh bằng cô rồi ạ!"
Lý Giai Ni đắc ý cười: "Tên Trần Hạo kia cứ làm như mình biết nhiều lắm, tôi còn nghĩ anh ta có bản lĩnh thật, giờ nhìn lại cũng chỉ là một thằng vô dụng mà thôi! Lúc này chắc anh ta đang vừa bàng hoàng vừa hối hận lắm đây!"