Anh Trần, anh không tiện trả hết toàn bộ số tiền sao? Nếu là như vậy, tôi có thể nói giúp để anh có thể trả góp không cần lãi! Tôi rất thân với quản lý ở đây!, khi La Du nói điều này, anh ta cố tình nói lớn hơn.
Khách xem xe xung quanh bị tiếng nói của anh ta làm cho giật mình, ánh mắt đều tập trung vào Trần Hạo, nhìn thấy Trần Hạo ăn mặc tầm thường, tất cả đều nở nụ cười giễu cợt.
Ai cũng nghĩ, đã không có tiền còn bày đặt đến xem Audi làm cái gì?
Đạt được mục đích, nụ cười của La Du lại càng rạng rỡ hơn. Không đợi Trần Hạo lên tiếng, La Du đã tiếp tục: Chiếc Audi A4 mà tôi giới thiệu cho anh là tốt nhất trong những chiếc cùng phân khúc về hiệu suất và giá cả. Anh đã có được một cô bạn gái như Trương Mạn, anh không thể đối xử tệ với cô ấy khi mua một chiếc ô tô nhỏ dễ hỏng hóc được. Như vậy thì thể diện của cô ấy biết phải làm sao? Anh bạn, anh nên rộng rãi hơn! Chỉ cần anh gật đầu thì tôi sẽ giúp anh, thủ tục của khoản vay trả góp sẽ hoàn thành chỉ trong vài phút, và anh có thể sớm nhận xe rồi!
Trần Hạo liếc nhìn La Du, cảm thấy rất bực mình, anh vốn không muốn dây dưa với tên này, nhưng tên này cứ liên tục nói nhảm như ruồi bu khiến cho anh rất khó chịu.
La Du này đã gấp gáp muốn vỗ mặt anh như vậy, nếu như Trần Hạo còn không làm gì, thì cũng có chút không hợp lý, vì vậy anh liền tiếp lời: Chiếc Audi mà anh vừa tư vấn cho chúng tôi chỉ là phiên bản ăn mày, động cơ yếu, xe nặng 1,5 tấn mà động cơ chỉ có 150 mã lực,
“So với động cơ mà Audi thực sự đã thiết kế riêng cho chiếc xe này trên phiên bản thể thao, thì nó kém hơn tận một trăm mã lực”,
Ngoài ra, nội thất của phiên bản ăn mày này đều là nhựa cứng, ghế ngồi bằng vải, khi mua về nhà phải chỉnh sửa lại, ngoại trừ logo xe có thể bán lại thì chiếc xe này không khác gì một chiếc xe thông thường có giá một trăm ngàn tệ! Anh nói cả nửa ngày, nhưng tôi thực sự không thấy chiếc xe này tốt ở chỗ nào!
Sau khi bị Trần Hạo phản bác, La Du chết lặng, không ngờ Trần Hạo lại hiểu biết về xe đến vậy, sau đó anh ta liền đỏ mặt tía tai.
Trần Hạo nói tất cả đều hợp lý, nên La Du chỉ có thể ngụy biện.
Không ngờ, còn chưa kịp mở miệng nói, thì điện thoại di động của Trần Hạo đã rung chuông.
Thấy đó là cuộc điện thoại của chú Xán, Trần Hạo quay sang chỗ khác, đá La Du sang một bên để trả lời!
La Du bị Trần Hạo phớt lờ, tức đến mức muốn dậm chân.
Nhân viên bán hàng đi cùng họ suốt chặng đường đều đã kiềm chế hết mức có thể, nhưng vẫn không khỏi xuýt xoa.
Không ai hiểu rõ ưu nhược điểm của chiếc Audi A4 hơn những nhân viên bán hàng này, phiên bản A4 ăn mày này đúng như những gì mà Trần Hạo đã nói, chỉ có điều họ đều giả vờ như không biết gì!
La Du càng xấu hổ hơn khi thấy những nhân viên bán hàng xung quanh cười khẩy, anh ta thề khi Trần Hạo quay lại nhất định sẽ lấy lại thể diện của mình.
Khi Trần Hạo đi ra một góc cửa hàng, anh mới bắt máy, giọng nói kính cẩn của chú Xán từ bên trong truyền ra.
Trần đại sư, tiệc đã chuẩn bị xong, ông cụ Mễ đang chờ cậu, hiện tại cậu có rảnh không?
Tôi đang ở cửa hàng xe Mễ Xa Chi Gia gần Bạch thị! Chỗ này chỉ cách nhà cổ của các người một chút thôi. Bảo ông cụ đợi một chút, lát nữa tôi tới!
Nghe đến đây, chú Xán cười nói: Làm sao tôi có thể để cậu tự tới được, tôi cũng đang ở gần đó. Vốn dĩ tôi còn định là sẽ tới Bạch thị đón cậu, không ngờ cậu lại đang ở Mễ Xa Chi Gia, cậu đợi một chút tôi tới ngay!
“Được rồi!”, Trần Hạo nói xong thì cúp điện thoại.
Trần Hạo quay lại, muốn nói với Trương Mạn là lần sau mới tiếp tục nói chuyện xe cộ đi, nhưng La Du không chịu từ bỏ.
Ồ, anh Trần nói chuyện xong rồi sao? Nếu anh đã coi thường chiếc Audi này, vậy thì tôi cũng muốn biết loại xe nào mới có thể lọt vào mắt anh? La Du ở bên cạnh nhẫn nhịn đã lâu, khi Trần Hạo đi tới, trong lòng anh ta liền phát ra lửa giận.
Ở trong mắt của anh ta, Trần Hạo là một kẻ ăn hại, lại còn dám giả vờ trước mắt anh ta! Hiểu biết về xe thì đã làm sao, bất kể là có so sánh như thế nào, thì anh ta cũng dư sức đè chết Trần Hạo trong phút chốc, anh ta làm sao có thể cam chịu im hơi lặng tiếng?
Trần Hạo cạn lời, liếc nhìn anh ta, chỉ cảm thấy bực mình: Chúng tôi thích mua xe gì thì có liên quan gì đến anh?
Sự khinh thường này càng khiến cho La Du điên tiết hơn.
Trần Phi Phi tiến lên ngăn La Du lại: Làm gì mà phải tức giận với một người không có tiền đồ nhưng cứ thích giả vờ như vậy? So sánh với anh ta đúng là tự đánh mất thân phận của mình. Trương Mạn không đủ tiền mua Audi, anh có thể giới thiệu cho cô ấy những chiếc ô tô giá rẻ được không! Mặc dù mấy chiếc xe chất lượng thấp thì mới được giảm đấy, nhưng cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu? Người bần tiện thì đi xe bần tiện là đúng rồi!
Khi Trương Mạn thấy Trần Phi Phi và La Du đều nhắm vào Trần Hạo, Trương Mạn không nhịn được, chuyện gì xảy ra với cô ấy cũng không sao, nhưng Trần Hạo lại bị liên lụy khiến Trương Mạn rất tức giận.
Không phải hai người chỉ muốn khoe khoang rằng mình có thể mua một chiếc xe hơi mới rất đắt tiền thôi hay sao? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi này, đừng có lôi người khác vào.
Trần Phi Phi cười khinh thường: Sao vậy, đau lòng thay bạn trai của mình hả? Tôi cũng có nói gì sai đâu nào? Cô đúng là không đủ tiền mua Audi, thì tất nhiên là nên giới thiệu cho cô loại rẻ tiền hơn, không đúng sao? Cô đang ganh tị vì tôi có bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có đấy à? Trương Mạn, không ngờ cô lại là người như vậy!
La Du nói: Chỉ là tôi có nhã ý giới thiệu xe cho hai người, cuối cùng lại bị hai người bảo là mượn cớ khoe khoang! Thật là... cuộc sống này là thế đấy, kẻ bất tài luôn luôn đi tìm lý do ở người khác!
Trần Phi Phi và La Du hợp lực để trút giận, tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng hai người chỉ sung sướng kiêu ngạo được vài giây, thì bỗng từ đâu có một người đàn ông mặc vest, khí chất bất phàm, chạy tới gần chỗ bọn họ.
“Cũng may là tôi đến kịp, Trần đại sư, tôi cứ sợ là cậu sẽ bỏ đi!”, chú Xán đi tới, trên trán đầy mồ hôi, mỉm cười nói trước mặt Trần Hạo.
Khi nhìn thấy chú Xán, những nhân viên bán hàng xung quanh lập tức chào chú Xán một cách kính cẩn: Chào chú Xán!
Lúc chú Xán nói chuyện với những người khác, hoàn toàn khác so với lúc nói chuyện với Trần Hạo, vô cùng uy nghiêm: Các người đi làm việc của mình hết đi. Hôm nay tôi không ở đây kiểm tra công việc. Tôi tới đây để mời khách. Ông cụ Mễ còn đang đợi tôi đón khách về nhà! Công việc này mà bị trì hoãn thì không ai chịu trách nhiệm nổi đâu!
Những nhân viên bán hàng nghe thấy điều này thì không ngừng cảm thán. Ông cụ Mễ là ai? Tất nhiên là người nắm quyền lớn nhất ở đây rồi!
Chú Xán là người đi theo ông cụ Mễ đã nhiều năm, vậy mà khi gặp người này vẫn phải cúi đầu cụp tai, hơn nữa ông cụ Mễ còn đang nóng lòng chờ đợi ở nhà, vậy thân phận của người họ Trần này còn đáng sợ đến mức nào chứ?
Ánh mắt của đám nhân viên bán hàng khi nhìn Trần Hạo đã thay đổi.
Sau đó, đám nhân viên bán hàng này lại nghĩ đến việc La Du giả vờ là người cao sang trước mặt Trần Hạo, nên ánh mắt của bọn họ nhìn La Du không khỏi lộ ra vài phần thương hại.
Đúng lúc này, trong văn phòng kinh doanh, một người đàn ông vội vã đi tới, tốc độ của anh ta không tỷ lệ thuận với hình dáng cơ thể, điều đó cho thấy anh ta đang háo hức đến nhường nào!
La Du nhìn thấy người này, tâm tư cũng ổn định lại một chút, chỉ muốn bước tới hỏi thăm, nhưng người đó lại phớt lờ anh ta, nhảy tới trước mặt Trần Hạo và chú Xán.
Chú Xán, đây là Trần đại sư đúng không? Ôi, cuối cùng cũng có thể chờ được ngày Trần đại sư chịu chiếu cố tới đây!, người kia cười nịnh nọt, tươi như hoa.
Trần Hạo chẳng hiểu gì, quay sang nhìn chú Xán.
Chú Xán cười nói: Đây là tổng quản lý của Mễ Xa Chi Gia, Hàn Đinh!
Hóa ra là quản lý Hàn, anh nói đợi tôi làm gì? Chúng ta dường như không quen biết nhau!, Trần Hạo đưa tay ra bắt tay Hàn Đinh.