"Trong suốt ba năm Trần Hạo ở rể, Bạch Thị không có bất kỳ thay đổi nào vì trong ba năm đấy Trần Hạo luôn trong trạng thái khờ dại. Nói cách khác, nếu Bạch Phi Nhi có năng lực và sự quyết đoán đó thì hai ông cháu nhà họ Lưu, Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn đã bị giải quyết từ lâu rồi! Vì vậy mới nói cô ta là người được lợi nhưng không phải người làm ra!" "Thứ hai, trùng hợp hơn là mọi chuyện chỉ xảy ra sau khi bệnh khờ của tên Trần Hạo kia được chữa khỏi. Nói cách khác,
từ khi đầu óc anh ta bình thường lại, xung quanh Bạch Phi Nhi bắt đầu biến đổi một cách đáng sợ, cho tới hòm nay, trong vòng chưa đến ba tháng ngắn ngủi mà tất cả đối thủ của cô ta đều bị loại trừ, chẳng lẽ những điều này không đáng ngờ?"
Mã Minh nghe cò ta liến thoắng mà trợn mắt há hốc mồm. Anh ta không thể không thừa nhận rằng vừa rồi mình đã bị Mạc Tiếu Nhiễm thuyết phục.
Nhưng ngay sau đó, Mã Minh lại thấy không có khả năng, vì làm gì có ai tài tình đến thế chứ?
Những việc này không phải chỉ cần dựa vào thông minh là làm được, trong trận sóng gió ở Bạch Thị, số tiền được đề cập đến trong giấy tờ đã đạt tới con số mười tỷ!
Một tên ở rể vừa khỏi bệnh khờ mà bỏ ra được số tiền khủng đến thế sao? Không thể nào!
Hơn nữa, tất cả chứng cứ đều nói rằng Trần Hạo vô tội!
"Anh vẫn chưa tin à?", thấy vẻ do dự trong mắt anh ta, Mạc Tiểu Nhiễm định nói tiếp.
Ngay lúc đó, cửa văn phòng
được mở ra, Ngô Thành nghiêm nghị đi vào.
"Cảnh sát trưởng? Sao ông lại tới đây?", cô ta giật mình hỏi.
"Trần Hạo, tòi sẽ không để anh ung dung ngoài vòng pháp luật đâu!"
Trong lúc Mạc Tiểu Nhiễm trút cơn giận dữ, Trần Hạo đang lái xe đến nơi hẹn ăn cơm với Hạ Hành Bắc.
Gần đến ngã tư đường đông đúc, đèn đỏ sáng, anh dừng xe rồi tùy ý đưa mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiện ra một bóng người quen thuộc đang uống rượu một mình trong quán bar ven đường. Không ngờ người bên trong lại là Giang Ngạo Tuyết đã tan làm ra về trước.