"Vút!", ông ta còn chưa nói xong đã thấy anh phóng một con dao tới.
Hans suýt thì tiểu ra quần, con dao lao về phía ông ta, dần dần phóng to trong đồng tử.
Ông ta sợ chết khiếp hít một hơi, muốn hét lên cũng không kịp, nhưng Hans chợt phát hiện con dao không đâm vào mình mà lướt qua gương mặt ông ta!
Giờ phút này, trong đám đông sau lưng Hans có một người đàn ông đang âm thầm móc súng nhắm vào Lý Giai Ni, chỉ là hắn ta còn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị dao đâm vào mắt.
Trong phút chốc, con dao đã tạo ra một cái lỗ máu đáng sợ ở mắt hắn ta.
Máu tươi văng tung tóe trên bức tường sau lưng người đàn ông, sau khi con dao găm vào tường, hắn ta từ từ ngã xuống.
Trần Hạo kéo Hans lại gần mình, thuận tay phóng ra một con dao nữa, đâm trúng hai mục tiêu.
Chỉ trong chớp mắt, khắp nơi dính đầy máu tanh.
Nhân lúc này, Phượng Loan và người của Bá Đồ đến bên cạnh Lý Giai Ni để bảo vệ cô thiên kim này.
Bấy giờ Hans mới có thời gian lên tiếng: "Cậu Trần à, không liên quan đến tôi đâu!"
"Tôi biết, đến chỗ cô Lý đi, bên kia an toàn hơn", anh đẩy ông ta về phía người của Bá Đồ rồi biến mất, sau đó xuất hiện trong đám đông đang hoảng loạn chạy thục mạng.
Một người trong đó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì con dao trên tay Trần Hạo đã lạnh lẽo phóng tới, cắt đứt cổ kẻ đó!
Vút vút! Ngay sau đó, sau lưng Trần Hạo như có mắt, anh chạy đến phóng dao nĩa ra, hai kẻ đang tiếp cận Lý Giai Ni bị ghim trên mặt đất. Người của tổ hành động Bá Đồ giờ mới đến tham gia chiến đấu!
Thấy viện quân đến, Trần Hạo lập tức chạy ra: "Phượng Loan, cô canh chừng vị trí này để tránh trúng kế điệu hổ ly sơn…"
Trần Hạo còn chưa dứt lời thì người đã biến mất không thấy tăm hơi!
Phượng Loan có nói gì cũng đã muộn, cô ta chỉ có thể chấp nhận làm chân sai vặt.
Vài tên sát thủ còn sót lại ở hiện trường đã nhanh chóng bị người của Bá Đồ giải quyết.
Hiện trường hỗn loạn, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh khiến nhiều người không nhìn rõ Trần Hạo giết người như thế nào.
Lúc này, họ mới khiếp sợ phát hiện bên trong hiện trường ghim đầy dao và nĩa dính máu.
Trần Hạo giờ giống như Lý Tầm Hoan phóng phi đao chưa bao giờ trượt, cứ xuất đao là có máu đổ trong tiểu thuyết võ hiệp.
Sau khi Phượng Loan chấp nhận sự thật làm chân sai vặt của mình, cô ta ra lệnh cho cấp dưới: "Để cho người bên ngoài tiếp tục theo dõi, còn người của tổ hành động tập trung lại đây để tránh có kẻ lẻn vào!"
Vào lúc này, trong một tòa cao ốc cách hội trường một kilomet, một người đàn ông âm trầm lạnh lẽo buông kính viễn vọng xuống, anh ta vừa chứng kiến hết mọi việc xảy ra trong hội trường.
Người đàn ông không quay đầu lại: "Haruba! Bên đối phương có cao thủ, chúng ta phải tốn chút sức đấy!"
Người được người đàn ông âm trầm lạnh lẽo kia gọi là Haruba giờ đang ngồi trên ghế salon liếm lưỡi đao, máu tươi vương trên lưỡi đao nhỏ xuống từng giọt, người đàn ông thèm thuồng không ngừng thè lưỡi liếm láp nó tựa như người đang thưởng thức món ngon, mà trên bàn trà trước mặt gã đang bày ra một cánh tay người!
Răng rắc, đúng lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, một người đàn bà da trắng ăn mặc hở hang mở cửa ra và thấy cảnh tượng trên ghế salon, trên mặt cô ta lộ ra vẻ tởm lợm.