Anh Chồng Khờ

Chương 496: Chương 496: Cậu tìm tôi có việc gì?”




Sau đó, dường như Tống Ninh Mông lại nhớ ra cái gì, mếu máo nói: “Haiz! Lúc ấy em nhất thời nổi hứng, chọc tức mấy cái người vớ vẩn kia một chút, cho nên mới cạnh tranh cái vị trí giám đốc Thương mại Tống Thị, bây giờ em mới biết, làm giám đốc không hề dễ một chút nào cả, phiền muốn chết!”

Trần Hạo cười hỏi: “Sao nào?”

“Ngày nào cũng phải nói chuyện làm ăn, phiền chết đi được, em không có thời gian rảnh để đến Hải Dương thăm anh và chị nữa! Hôm nào bà nội cũng hận không thể mở đầu em ra để nhét mấy cái phương pháp buôn bán kia vào! Em rất sầu luôn đó!”

Trần Hạo không nhịn được mà cười ha ha: “Không ngờ là cô nhóc em còn sợ chuyện này nữa!”

“Sao anh rể lại như thế, em đang phiền muộn như vậy, anh còn cười em!”, Tống Ninh Mông nói.

Trần Hạo cười không nói, Tống Ninh Mông vô cùng đáng thương nhìn về phía Trần Hạo: “Anh rể, em nghe nói, chị gái có người đưa mối làm ăn cho, nếu không thì anh giúp em một chút thôi? Em không kén cá chọn canh quá đâu, vài mối nhỏ lẻ cũng được rồi, chỉ cần có thể ứng phó với việc phải làm là được!”

“Được được! Nhìn em mặt ủ mày chau như thế này, anh cũng đau lòng!”, Trần Hạo cười nói.

Nghe anh nói thế, Tống Ninh Mông lập tức cười tươi như hoa, không đợi Trần Hạo nói là mối làm ăn nào, đã lập tức gọi điện thoại cho Ruth, thao tác nhanh chóng, đủ các thể loại, trong nháy mắt đã lấy được hai hạng mục, khiến anh cũng phải sửng sốt khiếp sợ một chút!

“Cảm ơn anh rể!”, giải quyết xong xuôi mọi việc, cúp điện thoại rồi, “chụt”, Tống Ninh Mông cười tủm tỉm thưởng cho Trần Hạo một cái thơm.

Trần Hạo cảm thấy nhức đầu không thôi, mới phát hiện mình giống như bị tính kế, chỉ có điều, có thể khiến cho cô nhóc này vui vẻ, thì cũng đáng, dù sao chút ơn nghĩa này đối với anh cũng không đáng để nhắc tới!

Đưa Tống Ninh Mông về nhà, cô nhóc lưu luyến không rời tạm biệt anh xong, Trần Hạo mới khởi động xe chạy về phía đường cao tốc đi Hải Dương.

Trên đường, anh vẫn luôn chú ý đến một chiếc xe ở phía xa, sau khi đổi mấy con đường rồi, chiếc xe không nổi bật kia vẫn lúc nhanh lúc chậm đi theo sau, không thay đổi.

Trần Hạo cười nhạt cầm điện thoại lên, lấy ra một tin tức lúc trước tiểu đội đã điều tra ra được, bấm số điện thoại của Kim Nam Diệu.

Sau khi gọi đi, Kim Nam Diệu nhận điện thoại lập tức hỏi: “Ai?”

Giọng nói của Kim Nam Diệu có vẻ bực bội bất an, tưởng là quảng cáo chào hàng, đang muốn mắng chửi thì Trần Hạo mở miệng trước: “Là tôi! Ông chủ Kim!”

Giọng nói của Trần Hạo giống như một chậu nước lạnh tưới lên đầu Kim Nam Diệu.

Hắn ta vô cùng hoảng sợ, số điện thoại này không phải là cái hay dùng, là dãy số bí mật riêng tư nhất.

Người biết số điện thoại này của Kim Nam Diệu, ngoại trừ người kia và vợ của hắn thì cũng chỉ có em gái được biết.

Trần Hạo làm thế nào mà biết được dãy số này? Anh lấy tin tức từ đâu?

Trong lòng Kim Nam Diệu đang nổi lên phong ba bão táp, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

“Là cậu? Cậu tìm tôi có việc gì?”, Kim Nam Diệu dò hỏi.

“Chuyện gì mà ông chủ Kim không biết rõ sao? Mau mau bảo chó của anh xéo đi, kết quả của việc chọc giận tôi anh không chịu nổi đâu. Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh không làm phiền tôi thì tôi sẽ mãi mãi chôn chuyện đó ở trong lòng, phá hoại anh tạm thời không có lợi gì cho tôi cả, cho nên anh không cần lo lắng!”, Trần Hạo cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.