Khổng Dư bị đánh, chuyện này cũng không thể xem là nhỏ, trong chốc lát đã lan truyền ra ngoài.
Một lúc sau, hai người đàn ông đi theo một quý công tử khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt của chàng công tử ấy mang theo vẻ tự tin và nụ cười ôn hòa, nhìn phong thái và khí chất liền biết ngay địa vị không tầm thường.
Bạch Chân Chân và Trương Mạt Mạt bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chàng trai này rất lạ mặt, không giống người địa phương.
“Nghe nói người Hải Dương kiên cường khí phách, thích đánh đấm, tôi chưa bao giờ tin, hôm nay, Hạ Hồng Khang tôi đây tin rồi!”, chàng trai liếc nhìn mọi người có mặt, ánh mắt dừng lại trên người Khổng Dư.
Bây giờ mặt mũi của Khổng Dư đều sưng lên cực kỳ chật vật, còn chàng trai khẽ nhíu mày.
“Hạ Hồng Khang? Con trai của ông hai Hạ?”
“Shhh...”
Không biết trong đám người có ai xì xào bàn tán, nhưng ở đây không ít người có xuất thân, lai lịch từ những gia đình giàu có, nghe được cái tên này ai cũng hít một hơi lạnh.
Đến cả Bạch Chân Chân và Trương Mạt Mạt cũng thay đổi sắc mặt, lúc đầu Ninh Vũ vẫn chưa thay đổi sắc mặt, nhưng sau khi có người ghé lỗ tai nói vài câu với cậu ta, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ khó chịu.
Ông hai Hạ phát tài từ Hải Dương, nghe nói năm đó những việc làm ăn bất chính ở Hải Dương hầu hết đều có liên quan đến người họ Hạ, chỉ có chuyện người bình thường không dám nghĩ tới, chứ không có chuyện ông hai Hạ không dám làm! Những việc độc ác trong lời đồn như giết người phóng hỏa cũng làm vô số kể.
Mấy năm nay họ đã chuyển khỏi tỉnh để tẩy trắng rồi, nhưng với xuất thân này, ai dám coi ông ta là người làm ăn đứng đắn nữa?
Ông hai Hạ có một đứa con trai - Hạ Hồng Khang, được nuông chiều từ bé muốn gì được nấy, nếu đắc tội với Hạ Hồng Khang thì còn nghiêm trọng hơn cả đắc tội với ông hai Hạ!
“Khổng Dư là bạn của tôi, thấy bạn của tôi bị đánh đến mức này, tôi thật sự rất đau lòng! Vì vậy tôi muốn hỏi, là ai đã ra tay vậy? Không định giải thích với tôi sao?”, Hạ Hồng Khang híp mắt cười hỏi.
Trần Hạo liếc nhìn Hạ Hồng Khang, tên khốn này trông còn trẻ, nói năng thì như ông cụ non, rất giang hồ, e rằng ngày hôm nay những đứa con nhà giàu đơn giản như Ninh Vũ sẽ không kiếm được quả ngọt.
“Là do tôi đánh, là do hắn ta nói năng vô liêm sỉ!”, Ninh Vũ hừ một tiếng, đứng dậy, cậu ta không tin, Hạ Hồng Khang có thể làm gì mình!
Hạ Hồng Khang cong môi, cười ha ha: “Thật sự xin lỗi, sao cậu không tự giới thiệu một chút, trí nhớ của tôi kém quá!”
Ra ngoài lăn lộn, cần tên tuổi mặt mũi, cậu Ninh đây lại tự cho mình là một nhân vật tiếng tăm, nhưng còn gì đáng vả mặt hơn một câu không quen biết trần trụi từ người ta.
“Ninh Vũ của nhà họ Ninh!”
“Ồ! Ninh Hách là anh trai cậu đúng không? Còn Ninh Trí Viễn là bố của cậu?”, Hạ Hồng Khang vẫn cười hỏi.
“Đúng vậy!”, Ninh Vũ ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hạ Hồng Khang.
Mặc dù nhà họ Ninh không được coi là hào môn thế gia gì đó, nhưng vẫn được xếp vào top đầu trong số những gia đình mới nổi ở địa phương.
“Bây giờ bố của cậu đứng ở đây, cũng không dám đánh vào mặt tôi hay nói bạn của tôi vô liêm sỉ, cậu có biết không hả? Hay là cậu gọi điện hỏi thử bố cậu xem?”, Hạ Hồng Khang chế nhạo.
Ninh Vũ lập tức đỏ phừng mặt, nắm chặt tay mấy cái, cũng không dám tấn công.
Vừa rồi đã có người nói với cậu ta về ông hai Hạ rồi, với lý lịch của người này thì những người kinh doanh có xuất thân đứng đắn như bọn họ không thể chọc vào được!
Ninh Vũ nhất thời không dám nói chuyện, cũng đừng nói đến mấy tên đồng bọn khác của Ninh Vũ, xuất thân của bọn họ còn không bằng nhà họ Ninh, bây giờ làm sao mà dám khiêu khích Hạ Hồng Khang?
“Thế nên cậu nghĩ xem nên bồi thường như thế nào mới đúng đây?”, Hạ Hồng Khang trịch thượng nhìn Ninh Vũ.
“Cậu Hạ, cậu làm thế này là cậy thế ức hiếp người khác! Rõ ràng là vừa rồi, cậu Khổng xúc phạm chúng tôi, trong bữa tiệc của cô Mễ, cậu không nói đạo lý như thế này e rằng không hay!”, Trương Mạt Mạt không thể đứng yên nhìn Ninh Vũ bị sỉ nhục.
“Vậy ý của cô là, chúng ta nên nói chuyện này sau bữa tiệc?”, Hạ Hồng Khang quan sát Trương Mạt Mạt mấy lần, hỏi ngược lại.
Trương Mạt Mạt nhanh chóng yên lặng, cô ta hiểu câu này nghĩa là gì, bây giờ giải quyết tức là giữ thể diện cho cô Mễ, Hạ Hồng Khang mới bảo Ninh Vũ bồi thường. Để sau này giải quyết thì nếu Khổng Dư gặp phải chuyện gì, Ninh Vũ cũng phải chịu chuyện đó!
Quả nhiên thật sự rất độc đoán!
Bạch Chân Chân không ngờ Ninh Vũ vừa rồi còn ngầu chết người như vậy, trong nháy mắt đã bị người khác đè xuống đất rồi!
Bây giờ trái tim nhỏ bé của cô ta thật sự đang lo lắng không yên.
Nói một câu khó nghe thì chuyện của Khổng Dư tất cả đều là do cô ta! Đợi chút nữa liên lụy đến cả cô ta thì phải làm sao?
Xin lỗi Khổng Dư sao? Vậy thì sau này Bạch Chân Chân đâu còn mặt mũi nào nữa?
Không xin lỗi? Nhìn sự ngang ngược của Hạ Hồng Khang, tên tuổi của nhà họ Bạch thật sự không thể ra oai được!
Tất cả là do Trần Hạo, nếu như không phải cái tên sao chổi Trần Hạo này, cô ta có lẽ đã không gặp Khổng Dư rồi!
Bạch Chân Chân còn đang loay hoay tìm cách giải quyết, Hạ Hồng Khang đã quay đầu nhìn Khổng Dư: “Cậu Khổng, cậu nói xem chuyện vừa rồi là tại sao, nên giải quyết thế nào?”
“Tôi chỉ muốn mời ba người đẹp này đến bữa tiệc của chúng ta, ai biết cậu Ninh đây lại oai phong lẫm liệt như thế...”, Khổng Dư chỉ tay về từng người Bạch Chân Chân, Trương Mạt Mạt và Tống Ninh Mông!
Hạ Hồng Khang khẽ vuốt cằm, cười ha hả: “Nếu đã vậy thì cậu Ninh giúp tôi hẹn ba cô gái này tối nay đến đó. Nếu không, đừng nói là Hạ Hồng Khang không giữ thể diện chút nào cho nhà họ Ninh các người!”
Ninh Vũ tức đến mức xanh mặt, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì, đám bạn thường ngày đứng sau cậu ta, cũng không dám nói giúp một câu!
Tống Ninh Mông luôn đứng phía sau đám người, bây giờ mới hơi chướng mắt, đứng ra nói: “Cậu Hạ oai phong như vậy! Nhưng bổn tiểu thư đây đi hay không đi cũng không cần các người mời, bữa tiệc của các người tôi chắc chắn sẽ không đến tham dự!”
“Cô Tống thật sự không cho tôi chút mặt mũi nào cả?”, Hạ Hồng Khang híp mắt, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng nhan sắc của Tống Ninh Mông là loại anh ta thích,
“Có chứ, thế nên bây giờ tự tôi đứng ra nói cho các người biết, tôi sẽ không đi!”, Tống Ninh Mông lại còn có thái độ không sợ trời không sợ đất.
“Ha ha, tôi thích cô gái dũng cảm khí phách như cô! Tôi nhất định phải mời cô Tống đến dự tiệc!”, ánh mắt của Hạ Hồng Khang không kiêng kỵ chút nào lướt qua Tống Ninh Mông.
“Anh đúng là mặt dày thật đấy, tôi đã nói là không đi rồi! Anh thích mời thì tùy anh!!”, bữa tiệc trở nên lộn xộn, Tống Ninh Mông cũng có tâm muốn đổi chỗ cho Trần Hạo nên xoay người kéo Trần Hạo đi.
Nhưng cô nhóc vừa quay người, đã nghe thấy tiếng Hạ Hồng Khang thờ ơ nói: “Nếu cô Tống không đến thì cậu Ninh sẽ phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình ngày hôm nay!”
Tống Ninh Mông lập tức dừng bước, mặc dù chuyện này không liên quan đến mình, nhưng cứ như vậy mà đi cũng không phải tính cách của cô bé này.
Nhưng Hạ Hồng Khang thật sự rất khó chơi! Cô gái nhỏ không sợ trời không sợ đất nhất thời cũng lộ ra vẻ mặt khó coi!
Trần Hạo nhẹ thở dài, lại giống lần trước, anh thật lòng chỉ muốn ăn chùa uống chùa rồi đi thôi!
Nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thể toại nguyện!
Anh thật sự không thể nào ngồi nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nhóc này nữa!
“Vị này là cậu Hạ đúng không! Cậu tính toán như vậy với một cô nhóc làm gì, cũng chẳng có gì thú vị đúng không! Chỉ là con chó của cậu bị tát vài phát thôi mà, cũng không cần làm lớn chuyện thế đâu. Không bằng giữ chút thể diện cho nhà họ Bạch, bỏ qua chuyện ngày hôm nay đi!”
Trần Hạo đứng dậy, cười khan hai tiếng rồi nói.
Không thể không nói, những lời này của Trần Hạo không hề oai phong chút nào! Hơn nữa còn mượn oai nhà họ Bạch!
Bạch Chân Chân thấy Trần Hạo đứng dậy, hơn nữa còn nói vài câu rất có lý lẽ, lập tức kinh ngạc, tên ngốc này khỏi bệnh rồi? Nhưng rất nhanh chóng, cô ta không quan tâm Trần Hạo rốt cuộc đã khỏi hay chưa, mà là nên kết thúc mọi chuyện như thế nào!
Trần Hạo dám nói chuyện với Hạ Hồng Khang như vậy, nếu như bây giờ Hạ Hồng Khang không chịu nể mặt thì sẽ rất mất mặt, mất thể diện người nhà họ Bạch, cũng mất thể diện của Bạch Chân Chân.
- ------------------