Trần Hạo tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của Lưu Gia Ấn ngoài cửa, không khỏi tò mò, cậu chủ Hà đó là cái thá gì chứ?
Vào lúc này, Bạch Phi Nhi đã bắt đầu triệu tập cấp dưới của mình để thảo luận về các vấn đề sau khi được ủy quyền.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Bạch Phi Nhi bước vào văn phòng thì thấy một người đàn ông đẹp trai đang ngồi bên trong.
"Phi Nhi, văn phòng của em có phong cách thanh lịch, trưng bày tỉ mỉ, chỉ cần nhìn qua nơi này là biết em rất con mắt thưởng thức cái đẹp!"
Người đàn ông đẹp trai dẻo miệng này ngồi đây chờ đợi đã lâu, anh ta chính là Hà Nham Đông.
Bạch Phi Nhi gặp Hà Nham Đông trong một bữa tiệc, anh chàng này vì thèm muốn vẻ đẹp của cô nên quyết muốn theo đuổi. Lúc này, khi nhìn thấy Hà Nham Đông, trên đầu Bạch Phi Nhi như đã bùng lên một cột lửa.
"Các văn phòng ở Bạch Thị đều được thiết kế gần giống như nhau và được trang trí đồng nhất!"
Bị Bạch Phi Nhi chặn họng, Hà Nham Đông không khỏi xấu hổ nói: "Phi Nhi, anh biết việc hợp tác giữa Bạch Thị và công ty Smith đã không thành, nên trước khi đến đây thì anh đã nhờ bạn bè ở nước ngoài..."
“Là anh?”, Bạch Phi Nhi phản ứng rất mạnh, cắt ngang lời nói của đối phương.
Hà Nham Đông sững người, anh ta thuận miệng nói một chút, việc gì mà Bạch Phi Nhi lại phản ứng mạnh như vậy? Lẽ nào mọi chuyện giải quyết xong rồi?
“Anh có rất nhiều bạn bè nước ngoài, nên nhân tiện mang chuyện này nói giúp mấy câu, anh không biết nó có giúp ích được gì không!”, Hà Nham Đông ngập ngừng.
Sự biết ơn hiện lên trong mắt Bạch Phi Nhi: "Cậu chủ Hà, cảm ơn anh, anh đã giúp đỡ nhà họ Bạch rất nhiều!"
Đem chuyện mà Hà Nham Đông đã làm và lời nói của Bạch Phi Nhi vừa nãy ra suy ngẫm một chút, có thể đoán được rằng Bạch Phi Nhi đã xem như là bản thân nợ Hà Nham Đông một ân tình.
Người ta đã cảm thấy mắc nợ mình, cái này không nhận cũng không được.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Hà Nham Đông nho nhã cười một tiếng: "Chuyện nhỏ thôi mà! Tối nay Phi Nhi có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn tối!"
Bạch Phi Nhi khẽ cau mày, cô biết mục đích của Hà Nham Đông.
Chỉ có điều đối phương vừa giúp đỡ mình, nên nếu từ chối anh ta ngay thì cũng không tốt.
"Cậu chủ Hà đây đã giúp đỡ cho Bạch Thị, tôi nên mời anh mới đúng!", Bạch Phi Nhi nói.
Đáy mắt của Hà Nham Đông tràn đầy tình ý, nói: "Phi Nhi, em vẫn chưa hiểu tâm ý của anh sao? Anh mời hay em mời thì có gì khác nhau chứ?"
Bạch Phi Nhi đau đầu, vạch lại ranh giới một cách rõ ràng: "Cậu chủ Hà, tôi đã kết hôn rồi, cám ơn ý tốt của anh!"
Nhắc đến hai chữ kết hôn, Bạch Phi Nhi lại cảm thấy hơi bực bội khi nghĩ đến Trần Hạo.
Hà Nham Đông cố ý nói một cách thăm dò: "Kết hôn? Một tên ngốc thì làm sao có thể xứng với em?"
Sắc mặt của Bạch Phi Nhi sa sầm xuống: "Cậu chủ Hà, đây là chuyện riêng của tôi, anh không cần lo lắng đến chuyện đó!"
Hà Nham Đông cân nhắc nặng nhẹ, cố xoa dịu mà nói: "Anh chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi, em đừng nóng giận! Chuyện tối nay cứ quyết định như vậy đi nhé!"
"Cậu chủ Hà đừng lo lắng, tôi sẽ đi!", nét mặt của Bạch Phi Nhi rõ ràng là không nguyện ý, nhưng vẫn bắt buộc phải đi.
“Tốt rồi, vậy anh về trước đây!”, Hà Nham Đông đạt được mục đích của mình thì vội bỏ đi trước khi cô đổi ý.
Bạch Phi Nhi đứng dậy tiễn anh ta đi, Hà Nham Đông liếc nhìn dáng người xinh đẹp trước mặt, trong mắt lóe lên tia nhìn quỷ dị, trong lòng thầm nghĩ, một tên ngốc sao có thể xứng với người phụ nữ này?
Hà Nham Đông đi thẳng ra khỏi Bạch Thị, xe của anh ta đã đợi sẵn ở cổng.
Tài xế nhìn thấy Hà Nham Đông lên xe thì liền cười hỏi: "Câu chủ, cậu chủ đã thành công chưa?"
Nói đến Bạch Phi Nhi, lồng ngực Hà Nham Đông như thắt lại: "Mau điều tra tên ngốc con rể nhà họ Bạch đó cho tôi!"
Thấy Hà Nham Đông không vui, tài xế cũng không dám hỏi thêm: "Tôi sẽ đi điều tra ngay!"
Sau đó tài xế nhấn ga lái xe đi.
Lúc này, Bạch Phi Nhi đang nhìn chằm chằm vào điện thoại đặt trên bàn trước mặt, do dự không biết có nên gọi cho Trần Hạo hay không.
Trần Hạo không biết chuyện gì đã xảy ra, anh đang giám sát an ninh trong nhà để xe dưới tầng hầm.
Sau một vòng kiểm tra vào buổi sáng, Trần Hạo cơ bản đã nắm được tình hình an ninh của Bạch Thị.
Hệ thống giám sát an ninh giá cao của Blackwater mà Bạch Thị sử dụng có rất nhiều kẽ hở.
Hai điểm an ninh kém chết người nhất, một là ở lối vào chính, hai là ở hầm để xe dưới lòng đất.
Khi Trần Hạo đang điều chỉnh góc máy camera, một giọng nói trong trẻo quyến rũ vang lên từ phía sau: "Không ngờ cậu mặc đồ bảo vệ vào trông rất đẹp trai!"
Trần Hạo ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Nhất Phi đang ở cách đó không xa, tay chống cằm nhìn anh mỉm cười.
Bộ trang phục màu hồng nhạt trông sẽ rất tầm thường nếu mặc trên người bất kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng nó lại tỏa sáng trên người của Tiêu Nhất Phi.
Đặc biệt là chiếc váy bút chì cắt ngắn bó sát của cô ấy càng làm tôn lên đôi chân dài của Tiêu Nhất Phi một cách hoàn hảo.
Nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Trần Hạo, Tiêu Nhất Phi khẽ nhếch môi.
“Tôi đẹp không?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.
Trần Hạo cũng chẳng ngại ngùng gì, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tại sao cô lại đến đây?"
“Nhớ cậu nên đến đó!”, Tiêu Nhất Phi vừa nói vừa đá lông nheo một cách quyến rũ.
Trần Hạo cười nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì lần trị liệu thứ hai phải mấy ngày nữa mới tới mà?"
"Sao vậy? Giữa chúng ta ngoài việc trị bệnh thì không còn việc gì khác nữa hay sao?", Tiêu Nhất Phi trêu đùa.
“Tiêu đại mỹ nhân có chuyện gì xin mời nói thẳng ra, không cần phải vòng vo như vậy”, Trần Hạo cười khổ.
Tiêu Nhất Phi ngoắc tay gọi Trần Hạo: "Lên xe chứ?"
“Muốn làm cái gì?”, Trần Hạo đề phòng nói.
"Ha! Sợ tôi ăn thịt cậu à?", Tiêu Nhất Phi bật cười khúc khích.
Khóe miệng Trần Hạo nhếch lên lộ ra vẻ trêu chọc: "Không phải, tôi sợ cô ăn xong rồi lại không dứt ra được!"
Tiêu Nhất Phi xinh đẹp liền trợn tròn mắt: "Cậu tự tin quá đó!"
Trần Hạo lên xe đóng sầm cửa lại: "Cũng không còn cách nào, từ nhỏ tôi đã có biết bao nhiêu mỹ nữ xếp hàng khóc lóc đòi cưới, như vậy tôi còn có thể không tự tin sao?"
“...”
Tiêu Nhất Phi trợn mắt, không nói nên lời, nhanh chóng khởi động xe.
Rất nhanh sau đó xe đã đến bệnh viện nhân dân Hải Dương.
Sau khi xuống xe, Tiêu Nhất Phi dẫn Trần Hạo vào thang máy, đến khoa nội trú.
Vào thang máy, Trần Hạo liền hỏi: "Chúng ta đến đây để..."
“Tôi muốn cậu xem bệnh giúp cho một người bạn của tôi!”, Tiêu Nhất Phi nói ra lý do cô đến tìm Trần Hạo.
Khóe miệng Trần Hạo giật giật: "Tôi không quan tâm đến bệnh tật của người khác! Tôi không phải bác sĩ!"
Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhất Phi lúc này sắc như một lưỡi câu: "Cậu làm cho tôi việc này, cùng lắm lần sau điều trị lỡ đâu cậu có trượt tay thì tôi cũng sẽ xem như là không biết!"
“...”
Trần Hạo không nói nên lời, người phụ nữ này thật là.
Tiêu Nhất Phi dẫn đường, hai người đi đến một khu phòng bệnh, đụng phải một người phụ nữ.
Tiêu Nhất Phi mỉm cười chào hỏi: "Xin chào bà Hạ!"
"Cô Tiêu, cô ở đây là để...", người phụ nữ có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Nhất Phi.
“Nghe nói ông Hạ có bệnh trong người nên Nhất Phi đặc biệt mời một người bạn đến thăm để xem có giúp được gì không!”, Tiêu Nhất Phi nói.
Ánh mắt của người phụ nữ chuyển sang Trần Hạo đang đứng ở một bên, nhìn thấy anh mặc quần áo rẻ tiền mà lại còn trẻ như vậy, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ, nhưng cũng liền biến mất.
Bà Hạ lịch sự nói: "Tình trạng của ông Hạ nhà tôi có chút phức tạp, đã phiền đến cô Tiêu phải lo lắng rồi!"
Tiêu Nhất Phi cười nhẹ: "Tôi phải lo lắng chứ, ông Hạ là một tiền bối mà tôi rất kính trọng. Tôi rất lo lắng khi nghe tin ông ấy bị bệnh. Chỉ là tình cờ tôi biết đến bác sĩ Trần đây, cậu ta rất có tài, nên tôi muốn để cậu ta thử xem bệnh cho ông Hạ".
Bà Hạ gật đầu chào Trần Hạo: "Xin chào!"
Khóe miệng Trần Hạo nhẹ nhích lên một cái, xem như là đáp lại.
Bà Hạ ngoài mặt thì vẫn ổn nhưng trong lòng lại rất bất mãn, cậu có biết tôi là ai không? Ngạo mạn cho ai xem thế?
Nhưng do đang đứng trước mặt Tiêu Nhất Phi, nên bà Hạ cũng không tỏ thái độ với Trần Hạo.
Mặc dù thân phận của Tiêu Nhất Phi không tầm thường, nhưng ông Hạ chồng của bà ta cũng là một nhân vật quyền lực, bà ta không cần phải cúi đầu trước Tiêu Nhất Phi.
Hơn nữa, bà ta đã quen được người khác xu nịnh rồi, lúc này chỉ cảm thấy Trần Hạo tuổi còn trẻ mà sao thật vô lễ, khó chịu không giải thích được.
Tiêu Nhất Phi mơ hồ cảm nhận được thái độ của bà Hạ, nhưng dù sao cô ấy cũng có chút thân tình với ông Hạ nên cũng không tỏ thái độ, nhanh chóng dẫn Trần Hạo vào trong phòng bệnh.
Sau khi bước vào phòng bệnh, Trần Hạo nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh, người đàn ông đó có dáng dấp rất đứng đắn, nhưng nước da của ông ấy xám xịt, giữa hai lông mày như có một luồng khí xanh xao.
Khi thấy vậy, Trần Hạo đã nắm lấy cổ tay người đàn ông trên giường bệnh để bắt mạch.
Bà Hạ ở bên cạnh muốn ngăn cản nhưng không kịp, liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Phi, chỉ có thể để cho Trần Hạo tiếp tục bắt mạch.
Hồi lâu sau, Trần Hạo thả tay ông Hạ ra, suy tư vài giây rồi nói với y tá trong phòng bệnh: "Ở đây các người có kim bạc không?"
“Bạc… kim bạc sao?”, cô y tá nhỏ giọng lắp bắp, hiển nhiên không hiểu tại sao Trần Hạo muốn có kim bạc.
Cô y tá không đáp, bà Hạ hiểu ra, chạy tót lại chỗ Trần Hạo hỏi: "Cậu là bác sĩ Trung Y?"
Trần Hạo bình tĩnh gật đầu.
Ai mà biết được, Trần Hạo vừa gật đầu liền giống như vừa mới chọc vào tổ ong vò vẽ.
Ngay lập tức, bà Hạ la lên: "Trung Y? Mười bác sĩ Trung Y thì hết chín người nói dối rồi, tuổi còn trẻ thế này, kể cả cậu có học hành nghiêm túc đi chăng nữa thì cậu có thể học được bao nhiêu kiến thức y khoa? Cậu dám động tay vào ông Hạ nhà tôi à?"
Trần Hạo, người đã quá quen với việc nhìn thấy mấy cảnh này, cũng có chút bối rối trước sự hung hãn của bà Hạ.
Bà Hạ vô cùng khinh bỉ kéo Trần Hạo ra khỏi giường bệnh của chồng mình: "Tôi bảo cậu đi ra ngoài cậu có nghe hay không?"
Trước đó thấy bà Hạ rất lịch sự với Tiêu Nhất Phi nên không một bác sĩ Tây Y nào xung quanh dám lên tiếng, cho rằng Trần Hạo là một bác sĩ quyền lực.
Lúc này, nghe nói Trần Hạo chỉ là một bác sĩ Trung Y, mà bà Hạ cũng không muốn anh ở lại, nên tất cả đều bắt đầu giễu cợt.
"Cười chết tôi, bọn lừa gạt bây giờ cũng dám giả danh đến bệnh viện nhân dân, xem ra bác sĩ Trung Y có lá gan rất lớn đó!"
"Gan lớn cái gì chứ, cái này phải gọi là bị ngu!"
Nghe thấy lời mỉa mai của hai sinh viên thực tập, giáo sư Dương, bác sĩ trực ban nãy giờ im lặng cũng cảm thấy rất thích thú, liếc nhìn Trần Hạo như nhìn rác rưởi.
"Dám múa rìu qua mắt thợ hả? Cửa ở bên kia, không tiễn!"
Tiêu Nhất Phi cau mày tức giận nói: "Nếu đã như vậy, xem ra tôi làm ơn mắc oán rồi! Bà Hạ đây đã không tin tưởng Trung Y đến như vậy, thì thôi cũng không cần ép buộc!"
Sau đó, Tiêu Nhất Phi liếc nhìn Trần Hạo có ý xin lỗi, định mang Trần Hạo đi!
Cô ấy từng nghe nói ông Hạ có một người vợ hung dữ, không ngờ đó lại là sự thật. Nếu không phải ông Hạ là bạn của cô ấy, thì cô ấy đã công kích bà ta ngay tại chỗ rồi!
Ánh mắt Trần Hạo như sáng lên, Diêm Vương bắt người chết canh ba thì không thể sống đến canh năm! Mạng sống của người này còn được bao lâu nữa đây?
“Tôi mà đi thì người này chắc chắn phải chết!”
- ------------------