Mễ Quả Quả không biết nói gì, cảm thấy anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nhà họ Du giàu nứt đố đổ vách, mà chỗ dựa của họ cũng không hề dễ chọc!
Nghĩ tới đây, cô ấy nói thêm vài câu: "Mười năm trở lại đây, Ma Đô dù về khoa học kỹ thuật, xây dựng hay là đầu tư tài chính đều có bóng dáng của nhà họ Du, anh sẽ không cho rằng bọn họ làm được đến mức này chỉ dựa vào tiền đấy chứ? Ở nước Hoa, quyền lợi đáng sợ hơn tiền nhiều!"
Thấy Mễ Quả Quả nghiêm túc khuyên nhủ mình như thế, Trần Hạo hơi buồn cười.
Một nhà họ Du có là cái gì trong mắt anh đâu? Thiên Đường Chiến Thần năm đó, ngoài nước Hoa, nước Mễ và nước Nga ra thì còn thế lực nào có thể lọt vào mắt anh?
Chỉ là một dòng họ ở Ma Đô mà thôi, đặt trước mặt Trần Hạo thì cái rắm cũng không phải, cần phải để trong lòng sao?
Thấy anh lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, Mễ Quả Quả tức giận không biết trút vào đâu.
"Tôi biết anh rất giỏi, nhưng đôi khi có một số chuyện nằm ngoài khả năng của anh nên phải biết chừng mực, từ từ mà đi, không thể chuyện gì cũng cứng rắn được... Trần Hạo... Tôi đang nói chuyện với anh đấy!"
Lúc nói câu này thì Trần Hạo lại biếng nhác nhắm mắt như chuẩn bị ngủ, làm cho cô ấy tức tối đẩy anh một cái.
Nhìn thấy Mễ Quả Quả tức giận, Trần Hạo mỉm cười: "Nói này Mễ Quả Quả, tôi nhớ hình như cô ghét tôi mà? Có người giúp cô đối phó với tôi thì cô nên vui vẻ chứ? Sao đột nhiên quan tâm đến tôi vậy? Chẳng lẽ..."
Lúc nói đến đây, nụ cười của anh trở nên kỳ quặc.
"Chẳng lẽ cái gì?", Mễ Quả Quả hỏi theo phản xạ.
"Chẳng lẽ cô thầm mến tôi? Sở dĩ trước giờ cô luôn tỏ ra thù địch với tôi là vì muốn làm tôi chú ý?"
"Tôi...", Mễ Quả Quả tức muốn ói máu.
Trần Hạo cười tủm tỉm nhắm mắt lại, lười nói thêm.
Mễ Quả Quả cực kỳ buồn bực, thầm nghĩ, tên khốn này chẳng biết cảm ơn lòng tốt của mình, chờ đến lúc bị cái tên họ Du kia hành hạ đến sống không bằng chết đi, để xem anh có thể làm màu đến khi nào. Đúng là làm ơn mắc oán, cô ấy không quan tâm nữa đâu!
Sau một lúc suy nghĩ, Mễ Quả Quả im lặng suốt cả đường đi.
Trần Hạo không hề lo lắng về nhà họ Du nên chẳng mấy chốc đã tựa vào ghế phó lái mà ngủ.
Khi xe tiến vào thành phố Hải Dương, sắc trời đã dần tối xuống.
Mễ Quả Quả đưa Trần Hạo về biệt thự của Bạch Phi Nhi rồi lái xe đi, không nói một lời.
Anh mở cửa, thấy trong nhà tối om thì hiểu cô không về.
Đi lên tắm rửa xong, anh ngồi trên giường tu luyện m Dương Cửu Thiên Quyết, thời gian trôi nhanh như thoi đưa. Sau khi anh vận chuyển năng lượng vài vòng trong cơ thể, tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện thì trời đã sáng.
Vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi tút tát lại bản thân, Trần Hạo ra khỏi phòng.
Trong biệt thự không một bóng người, tối hôm qua Bạch Phi Nhi về nhà muộn hơn bình thường thế mà trời vừa sáng đã lại đi.
Trần Hạo biết cô vẫn còn để ý những chuyện đó nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, nấu bát mì ăn rồi lái xe đến Bạch Thị.