Anh Chồng Khờ

Chương 564: Chương 564: Chị hãy nghe em nói!




Giang Ngạo Tuyết tới nhanh hơn Trần Hạo nghĩ. Sau khi cúp điện thoại, không tới mười phút, cô ấy đã xuất hiện ở cửa nhà hàng, sau đó mỉm cười đi về phía Trần Hạo, theo bản năng bỏ qua Giang Chiến Thiên đang quay lưng về phía mình.

Cô ấy đi đến trước mặt Trần Hạo mới thấy Giang Chiến Thiên cũng ở đây, nụ cười trên mặt lập tức hóa thành tức giận.

“Không phải anh nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Sao nó cũng ở đây?”, Giang Ngạo Tuyết chất vấn Trần Hạo.

Trần Hạo lại cười híp mắt nói: “Ngồi xuống trước đi đã. Nhìn bộ dạng muốn ăn thịt người của cô xem! Chúng ta là bạn, tôi có thể nhìn chị em hai người không nhìn mặt nhau sao?”

Giang Ngạo Tuyết nói: “Ai khiến anh xen vào chuyện của người khác? Cả đời này tôi cũng không muốn gặp nó!”

Trần Hạo cười nhạt, không trả lời, anh biết Giang Ngạo Tuyết chỉ đang mạnh miệng.

Giang Chiến Thiên nói: “Chị, chị đừng giận, chuyện trước kia là em không đúng. Chị đã tới rồi thì ngồi xuống trước đi!”

Giang Ngạo Tuyết cả giận nói: “Em cảm thấy chị có thể không giận được sao? Em làm những chuyện này có xứng với ba mẹ không? Bọn họ ở dưới suối vàng đau lòng biết bao nhiêu chứ? Còn nữa, em… không phụ lòng chị sao?”

Nói ra những câu này, trong mắt Giang Ngạo Tuyết đầy tức giận. Cô ấy đã từng kỳ vọng rất nhiều vào Giang Chiến Thiên, thậm chí xem anh ta là niềm kiêu hãnh của mình. Nhưng bây giờ, đứa em trai kiêu ngạo trước kia của mình lại thành tên côn đồ ở thế giới ngầm! Dù thế nào thì Giang Ngạo Tuyết cũng không chấp nhận nổi sự thật này.

"Chị ơi! Em có lỗi với chị nhưng em không thể không làm như vậy, có rất nhiều anh em đi theo em để kiếm miếng cơm! Đều là những người anh em cùng vào sinh ra tử, em không thể mặc kệ bọn họ được!", Giang Chiến Thiên nói.

Giang Ngạo Tuyết cười tự giễu: "Em coi bọn họ như là anh em ruột? Vậy chị là cái gì? Em không thể mặc kệ bọn họ nhưng em có thể bỏ mặc chị có đúng không?"

Đối mặt với câu hỏi sắc bén của Giang Ngạo Tuyết, Giang Chiến Thiên không thể trả lời mà chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười khổ.

Trong mắt Giang Ngạo Tuyết hiện lên vẻ thất vọng, cô ấy đã nhận được câu trả lời của em trai, lập tức quay đầu bước ra ngoài cửa.

Giang Chiến Thiên đứng dậy đuổi theo: "Chị ơi! Chị hãy nghe em nói!"

Trần Hạo mỉm cười, đuổi theo sau.

Không ngờ Giang Chiến Thiên vừa mới đuổi ra khỏi cửa chính của quán cơm thì một bóng đen vụt về phía anh ta nhanh như tia chớp.

Giang Chiến Thiên trợn tròn mắt, tóc gáy dựng đứng cả lên vì kinh hãi.

Ánh sáng màu bạc lóe lên, đồng thời bóng đen cũng đánh tới, một lưỡi kiếm màu bạc đâm về phía ngực của anh ta.

Vốn dĩ Giang Chiến Thiên có thể trốn, nhưng so với sự an toàn của bản thân thì anh ta càng sợ đối phương sẽ nhắm vào chị gái Giang Ngạo Tuyết của mình, vì vậy anh ta lập tức dùng cánh tay để đỡ con dao và thuận theo tình thế mà kéo Giang Ngạo Tuyết ra phía sau.

Cô ấy không nhìn thấy tình huống này, vừa định quát em trai có phải điên rồi không thì nhìn thấy máu tươi phun ra, lưỡi kiếm cứa qua cánh tay của Giang Chiến Thiên.

“Chiến Thiên!”, Giang Ngạo Tuyết thấy thế thì kinh ngạc hô lên một tiếng.

Giang Chiến Thiên lại hoàn toàn không có cảm giác gì, anh ta kéo chị gái mình ra phía sau, vẻ mặt cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Nhưng không ngờ sát thủ đến ám sát anh ta không chỉ có một người.

Giang Chiến Thiên bảo vệ Giang Ngạo Tuyết, khi anh ta hơi thả lỏng, một người từ bên cạnh lóe lên một cái, lưỡi kiếm đâm thẳng về phía Giang Ngạo Tuyết.p

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.