Anh Chồng Khờ

Chương 396: Chương 396: Chúng tôi có giấy phép sử dụng súng!




Sau khi vừa cười vừa lục soát anh ta, Trần Hạo chỉ vào các vệ sĩ của Lý Giai Ni: "Phải soát cả các anh nữa, xếp hàng đi!"

Đám vệ sĩ không biết nói gì.

Sắc mặt Lý Giai Ni trở nên khó coi, Trần Hạo yêu cầu soát người các vệ sĩ làm cô ta rất bực mình.

"Đây là vệ sĩ của tôi, soát cái gì mà soát?", Lý Giai Ni chất vấn Phượng Loan.

Phượng Loan cũng muốn kết thúc cảnh này lắm nhưng cô ta lại không cản được.

Trần Hạo hờ hững nói: "Cô Lý, tôi làm vậy cũng vì nghĩ cho sự an toàn của cô thôi, lỡ may có người trà trộn vào đội vệ sĩ của cô, hoặc là vệ sĩ cô bị mua chuộc thì ai sẽ chịu trách nhiệm nếu an toàn của cô không được bảo đảm?"

"Tôi tin tưởng họ!", Lý Giai Ni lạnh lùng nhìn anh.

"Nhưng, tôi không tin!", Trần Hạo cười híp mắt, lại gần các vệ sĩ.

Cô ta tức giận cắn môi, cho là anh đang khiêu khích mình: "Anh... Anh dám!"

Trần Hạo khinh thường bĩu môi: "Sao lại không dám? Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô chứ không phải làm đầy tớ của cô, nếu cô có gì bất mãn thì có thể nói trực tiếp với Bá Đồ hoặc là rời khỏi Hải Dương, nhưng trước đó tôi là người làm chủ!"

"Anh...", Lý Giai Ni đã hoàn toàn giận dữ.

Cô ta là con gái độc nhất của tỷ phú Lý, dưới tay có chứng khoán Hương Giang, đã bao giờ bị ai nặng lời ngay trước mặt thế đâu?

Kể cả bố mình cũng xem cô ta như cục vàng nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Giai Ni trở nên tái xanh, dùng mắt ra hiệu cho vệ sĩ.

Vệ sĩ ngầm hiểu, nói: "Cậu bạn, tôi đề nghị cậu đừng làm cái chuyện ngu xuẩn đó thì tốt hơn, chọc giận tôi không phải hành động thông minh đâu..."

Tên vệ sĩ còn chưa kịp dứt lời thì Trần Hạo đã chạm vào người hắn ta, vệ sĩ lập tức cứng còng, không nói được cũng không thể nhúc nhích, như thể một chú gà con mặc cho Trần Hạo điều khiển vậy.

Không lâu sau đó, Trần Hạo mò được súng trên người vệ sĩ, lấy nó ra.

Anh vừa lùi là tên vệ sĩ cử động được, hắn ta hoảng sợ nhìn anh: "Vừa rồi cậu... đã làm gì vậy?"

Trần Hạo nở nụ cười đắc chí: "Có làm gì đâu? Chỉ là cướp vũ khí của anh thôi mà!"

Sau đó, anh đưa mắt nhìn về phía những vệ sĩ khác: "Các anh thì sao, tự lấy ra hay để tôi tự lục soát?"

Các vệ sĩ còn lại bị anh nhìn thì cực kỳ lúng túng, người mà Trần Hạo lục soát đầu tiên là thủ lĩnh của họ, ngay cả thủ lĩnh cũng không chống cự được thì họ còn làm được gì nữa đây?

Sau khi dùng ánh mắt hỏi thủ lĩnh, họ cũng ngoan ngoãn giao súng ra.

Mặt Lý Giai Ni chùng xuống, nói: "Chúng tôi có giấy phép sử dụng súng!"

Trần Hạo cười tít mắt: "Vậy thì sao? Nơi này là nước Hoa chứ không phải chứng khoán Hương Giang, cho dù chúng tôi công nhận giấy phép sử dụng súng của cô thì cũng cần đảm bảo tính an toàn. Chúng tôi có trách nhiệm với các cô và những người dân bình thường, nghiêm cấm dùng súng!"

Nói xong, anh đưa mắt về phía Phượng Loan: "Cử ai đó ghi chép ký hiệu đạn lại đi, bắn cũng được nhưng cần ghi lại hết!"

"Rõ!", lần đầu tiên Phượng Loan không phản bác chỉ thị của Trần Hạo.

Thật ra cô ta cũng lo lắng về tính an toàn khi cho vệ sĩ của Lý Giai Ni dùng súng, lỡ may xảy ra chuyện gì thì dính dáng cả mạng người, Trần Hạo làm vậy sẽ khiến cho những tay vệ sĩ đến từ Hương Giang này an phận được phần nào. Cô ta giơ hai tay hai chân tán thành về hành động này của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.