“Em...”, Lục Bách Vạn tức giận, lại vung tay định đánh Lục Kiều.
Lục Kiều bị dọa co rụt lại, không dám nói lời nào nữa, trong lòng buồn bực sắp điên rồi.
Lục Bách Vạn biết nếu mình không nói rõ ràng với em gái, lấy tính cách của em mình, chắc chắn sẽ gây ra chuyện.
“Em có biết người vừa rồi là ai không?”, Lục Bách Vạn hỏi.
“Ai vậy? Không phải chỉ là một tên...”, lúc đầu Lục Kiều muốn nói nghèo nàn, nhưng thấy anh trai hung dữ nhìn mình, đành nuốt câu tiếp theo xuống.
“Anh nghĩ chắc hẳn em vẫn nhớ kĩ Tần Báo đúng không!”, Lục Bách Vạn nói.
“Tần Báo? Nhà họ Tần?”, Lục Kiều vẫn luôn đi theo Lục Bách Vạn kinh doanh công ty tài chính, đương nhiên biết Tần Báo là ai.
“Mấy tháng trước Tần Báo vẫn còn là mặt trời ban trưa ở Hải Dương, nói không được thì không được, bây giờ còn chẳng tìm được người nữa, em có biết đã xảy ra chuyện gì không?”, Lục Bách Vạn nói.
Lần này, Lục Kiều ngây ra, sau khi ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, không nhịn được run rẩy: “Không phải là người đàn ông vừa rồi… Không phải chứ...”
Lục Bách Vạn gật đầu: “Em có biết anh của em có thể có được ngày hôm nay là dựa vào người nào không?”
“Cậu Trương! Có ai ở tỉnh Sở mà dám không nể mặt cậu Trương chứ!”, thấy anh trai mình nhắc đến Trương Nguyên, Lục Kiều lại tìm được một chút tự tin.
“Ai dám không nể mặt cậu Trương? Người vừa rồi dám đấy!”, Lục Bách Vạn nói.
Lục Kiều điên rồi, kinh ngạc trợn tròn cả mắt, dám không nể mặt Trương Nguyên, vậy phải có bối cảnh kinh khủng cỡ nào mới có thể làm được?
Nghĩ đến điều này, Lục Kiều càng thêm sợ hãi, nhớ tới mình mở miệng mắng Trần Hạo nghèo nàn, trên trán liền đổ mồ hôi.
“Cậu ta không chỉ dám không nể mặt cậu Trương, mà còn tự tay giết chết Tần Báo ở ngay trước mặt cậu Trương nữa...”
Lục Kiều hoàn toàn điên rồi! Giết Tần Báo ở ngay trước mặt Trương Nguyên? Tự tay giết?
Bây giờ Lục Kiều đã hoàn toàn cảm nhận được vì sao lúc trước anh trai lại tức giận như vậy, nếu không phải anh trai vẫn luôn nịnh bợ, người ta giết chết Lục Kiều cô ta dễ như chơi!
Càng nghĩ, Lục Kiều càng sợ, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, hai chân đều nhũn!
Trong lòng Lục Kiều tràn đầy sợ hãi, Lục Bách Vạn thì gọi điện thoại cho cấp dưới của mình.
"Đi dặn dò người phía dưới, bảo tất cả mọi người chú ý, sau này hễ có người liên quan đến Bạch thị tới vay tiền thì khách khí một chút, cứ tạo điều kiện như ông lớn, không cần phải lấy lãi gì hết! Còn nữa, theo dõi biến động tài chính ở Hải Dương, nếu Bạch thị có khó khăn thì tự đưa đến tận cửa, không cần nhắc tới tiền lãi! Hiểu không?”
Thấy ông chủ dặn dò như vậy làm cấp dưới trợn tròn mắt, nghĩ mãi mà không rõ vì sao ông chủ lại coi trọng nhà họ Bạch như vậy!
Nhưng nếu đã dặn dò thì chắc chắn có nguyên nhân, cấp dưới liên tục gật đầu: “Tôi sẽ đi làm ngay!”
"Còn nữa...”, Lục Bách Vạn ngẫm nghĩ rồi gọi cấp dưới lại.
"Còn có chuyện gì? Ông chứ dặn dò!”, cấp dưới nói.
"Tên quản lý Trương Hưng kia, bắt lại cho tôi, đánh gãy tay chân!”, Lục Bách Vạn lạnh lùng nói.
"Chuyện này…”
Cấp dưới nhìn Lục Kiều, hiển nhiên là biết quan hệ của Lục Kiều và Trương Hưng.
Lúc này trong lòng Lục Kiều đang rất hoảng hốt sợ hãi, nào có tâm trạng để ý đến tên ẻo lả mình nuôi nữa?