Trần Hạo ngồi xổm ở một bên cũng thuận tay đốt cùng cô ấy.
“Bố mẹ! Con đến thăm hai người rồi đây, hai người ở bên kia có tốt không, mọi chuyện ở trong nhà đều ổn cả!”
Nói đến đây, Giang Ngạo Tuyết dừng lại một chút, hốc mắt đỏ lên.
“Con biết hai người rất nhớ Chiến Thiên, nhưng công việc kinh doanh của em ấy ở La Thành rất bận rộn, nếu có thời gian rảnh nhất định sẽ đến thăm hai người, con thay em ấy đốt cho bố mẹ chút vàng mã, còn con thì vẫn rất tốt, hiện tại đang làm việc ở tập đoàn Bạch thị, tiền lương cũng không ít, nếu hai người ở bên kia có cần thêm gì thì cứ báo mộng cho con…”
Trần Hạo ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, cùng Giang Ngạo Tuyết đốt vàng mã, bây giờ Trần Hạo đã hiểu vì sao hôm nay tâm trạng của cô ấy lại kém đến như vậy, bởi vì ngày mất khắc trên bia mộ của hai người họ chính là ngày hôm nay.
Giờ phút này, nhìn bên ngoài thì có vẻ như Giang Ngạo Tuyết đang cực kỳ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng cô ấy chắc hẳn là đang vô cùng khó chịu.
Vào chính ngày hôm nay của rất nhiều năm về trước, cô ấy đã từ một đứa trẻ hạnh phúc biến thành người trụ cột của gia đình, không chỉ phải nuôi sống bản thân mà còn phải chăm sóc cho em trai! Nhất định là đã phải trải qua rất nhiều đau khổ!
Chẳng mấy chốc, tiền vàng đã cháy hết, Giang Ngạo Tuyết quay lại xe, lấy từ trong cốp ra hai chai rượu đế, rồi ngồi xổm dưới bóng cây uống một ngụm thật lớn, sau đó, cô ấy đưa cho Trần Hạo một chai.
Trần Hạo nhận lấy rồi ngồi xuống dưới bóng cây cùng Giang Ngạo Tuyết.
“Thật không nhìn ra là cô lớn lên ở nơi này!”, Trần Hạo uống một ngụm rượu nói.
“Anh khinh thường phụ nữ lớn lên ở nông thôn sao? Cảm thấy chúng tôi là những người cả đời chỉ biết làm nông, quang năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời? Là những người phụ nữ thiếu hiểu biết?”, Giang Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm Trần Hạo hỏi.
“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy cô không giống như là lớn lên ở nơi này thôi! Cũng không có ý gì khác!”, Trần Hạo nhìn ra được Giang Ngạo Tuyết rất để ý đến chuyện này nên vội vàng giải thích rõ ràng.
“Tôi đã dùng một quãng thời gian rất dài để xoá bỏ những dấu vết mà nơi này đã in dấu trên người tôi…nhưng thật ra…tôi không hề muốn thay đổi nó chút nào!”
Nói đến đây, Giang Ngạo Tuyết có chút tự trách, cô ấy lại uống một ngụm rượu.
Trần Hạo khẽ thở dài, cùng là con người với nhau, nhưng ngay tại thời điểm mới được sinh ra, mỗi người đã có một vận mệnh khác nhau, nếu như cô ấy không sinh ra ở đây, mà là trong một gia đình giống Bạch Phi Nhi thì có lẽ bây giờ Giang Ngạo Tuyết cũng không thua kém cô là bao.
Giang Ngạo Tuyết lại uống thêm một ngụm rượu rồi nói: “Vào ngày hôm nay của rất nhiều năm về trước, bố mẹ tôi chạy chiếc xe ba gác lên thị trấn đi chợ, không may gặp tai nạn giao thông, va chạm với một chiếc xe kéo chở than đá, bọn họ bị chiếc xe ấy nghiến qua người, chết ngay tại chỗ, chỉ để lại mình tôi và em trai! Muốn sống sót, tôi phải kiên cường, muốn tiếp tục sống, tôi phải thay đổi chính mình!”
Nói xong, Giang Ngạo Tuyết lại tiếp tục uống rượu, ánh mắt sâu xa nhìn về phía ngọn núi phía xa.
“Tôi cùng em trai nương tựa vào nhau mà lớn lên, em ấy rất tài giỏi, so với tôi còn tài giỏi hơn, tôi luôn coi em ấy là niềm tự hào của mình, em ấy cũng không để cho tôi phải thất vọng, sau khi đi bộ đội không lâu đã được gia nhập vào chiến đội đặc biệt, rồi được thăng chức, nhưng mà…sau một sự việc, tất cả mọi thứ đã thay đổi, đồng thời, cũng khiến cho hai chị em chúng tôi phải chia cách ở hai thành phố khác nhau!”
Giang Ngạo Tuyết phiền muộn nói, trong mắt cô ấy hiện lên một tia hối hận, tự trách bản thân khi đó đã quá cứng rắn, nếu như cô ấy có thể ở bên cạnh em trai, tận tình khuyên bảo em ấy thì có lẽ bây giờ chuyện đã không đến mức này.
Tính cách kiên cường, bướng bỉnh này thật sự rất tốt, nó đã giúp cho Giang Ngạo Tuyết có thể sống được đến ngày hôm nay, khiến cho cô ấy trở nên xuất sắc hơn cả những người không phải lo chuyện cơm áo bên trong thành phố, nhưng chính cái tính cách ấy cũng đã phá huỷ đi rất nhiều thứ, ví dụ như mối quan hệ của cô ấy và em trai khi đó.