Anh Chồng Khờ

Chương 492: Chương 492






Lúc hai người đang nói chuyện, Đại Cường đột nhiên ra tay, đánh một phát về phía bụng của Trần Hạo.

Kim Nam Diệu có lòng tin tuyệt đối với gã, Đại Cường đã đi theo hắn ta nhiều năm, từng là người trong quân đội, bởi vì một lần ngộ sát khi làm nhiệm vụ nên bị ép phải xuất ngũ, sau đó thì nghèo rớt mùng tơi, thời điểm khó khăn nhất, Kim Nam Diệu chứa chấp gã, về sau hai người hợp tác với nhau lấy được thế giới ngầm ở La Thành.

Năm đó, danh tiếng của Đại Cường ở La Thành gần bằng Kim Nam Diệu, hắn ta chưa từng nhìn thấy ai có thể chịu đựng được mười chiêu của Đại Cường, cho dù có là Thiên Khôi nổi tiếng ở tỉnh Sở, lúc nhắm vào La Thành, cũng bởi vì vũ lực mạnh mẽ của gã mà bị phá vỡ ý chí, năm đó Đại Cường dẫn theo mười người chém giết một trăm người của Thiên Khôi, trận chiến không chỉ khiến thế giới ngầm ở La Thành hoảng sợ, mà càng khiến toàn bộ tỉnh Sở phải kinh hãi!

Từ đó về sau, Thiên Khôi thề nếu không có Kim Nam Diệu gật đầu thì tuyệt đối sẽ không nhúng chàm La thành!

Cho nên, giờ phút này, ở trong mắt Kim Nam Diệu, sau khi nhận một đấm của Đại Cường, kết quả của Trần Hạo đương nhiên là ngã xuống mặt đất không thể đánh trả được.

Mấy lời khoe khoang của hắn ta vừa mới tới bên miệng, thì bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái.

Trần Hạo vẫn nhẹ nhõm đứng ở đó, còn Đại Cường thì như diều đứt dây bay ra ngoài.

“Rầm!”, sau đó mới truyền tới âm thanh kinh khủng làm rung động lòng người.

Lần này, không chỉ có Kim Nam Diệu, mà mấy vệ sĩ đi theo cũng phải trợn tròn mắt, ai nấy đều không ngờ rằng kẻ thua lại chính là người đứng đầu rất mạnh của bọn họ, càng không ngờ gã sẽ thua thê thảm như vậy.

Một cái bạt tai này của Trần Hạo khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ra tại chỗ.

Kim Nam Diệu cũng khiếp sợ không thể tin nổi hai mắt mình.

Mà khi những người xung quanh còn đang trợn mắt há hốc mồm thì Trần Hạo đã tới trước mặt hắn ta.

“Ông chủ Kim, cấp dưới của anh không hiểu quy định, tôi thuận tay giúp anh dạy dỗ một chút, anh không ngại đâu nhỉ!”, Trần Hạo cười u ám hỏi.

Kim Nam Diệu lạnh lùng độc ác nhìn Trần Hạo: “Không ngờ là mày còn có chút bản lĩnh, chỉ có điều đáng tiếc không phải thế giới này cứ đánh là được! Chỉ cần tao muốn thì mày không thể ra khỏi La Thành này nổi không nói, mà nhà họ Bạch cũng sẽ bị mày làm liên lụy!”

Trần Hạo thản nhiên nói: “Ông chủ Kim, đánh không lại nên anh đang uy hiếp sao?”

“Mày cho là như vậy cũng được!”, Kim Nam Diệu nói.

Trần Hạo càng cười khinh thường: “Ông chủ Kim tôi thừa nhận anh có chút năng lực, chỉ có điều đối thủ lần này của anh là Trần Hạo tôi, tôi chưa từng bị ai uy hiếp, đừng tự đề cao bản thân mình quá! Chúng ta ai có tư cách chơi ai, đúng là một chuyện không thể nói chính xác được!”

Kim Nam Diệu nghe Trần Hạo nói năng phách lối như vậy, không nhịn được cười: “Mày coi mình là rễ hành thật đấy à, lúc ông đây bước vào đời mày còn đang mặc tã đấy! Uy hiếp tao? Mày cũng xứng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.