La Tam Thanh vừa dứt lời, thư ký của Vu Thừa Dân, Trương Tuần đã vội vàng nói: Cậu ta làm sao có đủ tư cách để bình luận về phán đoán của La đại sư!”
“Huyền học sâu như biển, tuy rằng tôi đã nghiên cứu huyền học cả nửa đời người nhưng cũng không dám nói rằng phán đoán của mình chính xác tuyệt đối, nếu như cậu thanh niên này không có cùng ý kiến thì chúng ta cũng nên nghe thử một chút!”
La Tam Thanh vừa nói xong, trong lòng mọi người xung quanh lại càng thêm kính trọng ngôi sao sáng trong giới huyền học này. Bọn họ đều cảm thấy người đại sư nước Hoa này không chỉ có năng lực cao siêu, mà nhân phẩm cũng cực kỳ tốt, đổi lại là một người khác nếu như bị một tên nhóc nghi ngờ, chắc hẳn là đã sớm nổi giận!
Vu Thừa Dân tươi cười nói: “Trước đây tôi không biết đến La đại sư, nhưng hôm nay tôi đã hiểu được lý do tại sao nhiều người sùng bái ông đến vậy, nhân vật như ông được người ta gọi là tài đức vẹn toàn quả là không nói quá chút nào! Còn cái loại người trẻ tuổi chỉ biết lừa dối người khác kia, La đại sư không cần chấp nhặt với cậu ta làm gì, cậu ta thì có thể nhìn ra cái gì?”
Nói xong, Vu Thừa Dân nhìn thẳng vào Mễ Giang Hàn nói: “Lão Mễ, mời ông đưa người bạn nhỏ này về, không cần ở lại đây quấy rối nữa!”
Vẻ mặt Mễ Giang Hàn có chút lúng túng, ông ta bị câu nói của Vu Thừa Dân đẩy vào tình thế vô cùng khó xử!
Trần Hạo đã nhiều lần giúp đỡ gia đình ông ta, ngay cả bố của ông ta cũng rất kính trọng Trần Hạo, ông ta cũng phục anh sát đất, đã đưa anh đến đây thì tất nhiên là ông ta tin tưởng vào Trần Hạo.
Nhưng mà vừa nãy, Vu Thừa Dân lại nói ra hai chữ quấy rối cực kỳ khó nghe, hiển nhiên là vô cùng tức giận, nếu như còn tiếp tục, việc này có thể làm thay đổi thái độ của Vu Thừa Dân đối với việc thăng chức của Mễ Giang Hàn!
La Tam Thanh nở nụ cười nhàn nhạt: “Ông Vu, huyền học không giống với các bộ môn bình thường khác, tôi cũng không dám khẳng định phán đoán của mình là hoàn toàn chính xác, biết đâu cậu thanh niên này có bản lĩnh thực sự thì sao? Tôi rất muốn lắng nghe cái nhìn của cậu ta!”
Lời này vừa nói ra, những người còn lại càng thêm cảm phục gã ta.
“Đây quả thật là một người có tấm lòng rộng lượng!”
“Đúng vậy! La đại sư quả thật là một nhân vật lớn, cái người thanh niên thiếu hiểu biết kia làm sao có thể sánh bằng được!”
Những người xung quanh bắt đầu tâng bốc La Tam Thanh, cảm tình đối với Trần Hạo cực kỳ kém, điều đó cũng khiến cho bọn họ có ấn tượng không tốt về Mễ Giang Hàn.
“Dám nghi ngờ La đại sư, cậu thanh niên này quá ngông cuồng rồi!”, lúc này, trong đám chuyên gia đến từ thủ đô, Hầu Đôn cười lạnh nói.
“Thầy, sao thầy cũng tin vào mấy thứ này!”, học trò Phương Tỉnh của ông ta bất mãn nói.
Hầu Đôn trừng mắt nhìn học trò mình: “Cậu thì biết cái gì? Cậu có biết La Tam Thanh là ai không? Cậu có biết ông ấy có năng lực như thế nào không?”
“Em…Chỉ là cảm thấy mấy người làm phong thuỷ gì đó đều là kẻ lừa đảo!”, Phương Tỉnh thấy thầy mình tức giận nhưng cậu ta vẫn tỏ ra không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Truyền thống văn hoá của nước Hoa bắt nguồn từ thời xa xưa, mọi thứ cũng không phải giống như cậu nghĩ, La đại sư quả thật là người có bản lĩnh!”
“Thật sao?”, Phương Tỉnh vẫn không tin.
“Đương nhiên là thật rồi, tôi có cần thiết phải lừa cậu không? Mười ba năm trước, Hán Thuỷ bị vỡ đê, tôi và ba chuyên gia lớn khác của thủ đô cũng có mặt ở đấy, mấy người chúng tôi đã dùng hết các biện pháp tính toán khoa học, toán học, tính toán tốc độ dòng chảy, suy tính độ mạnh yếu của dòng nước, dùng hình học để gia cố bờ đê, khi đó, chúng tôi cảm thấy việc này nhất định sẽ không có chút sai sót nào! Lúc ấy, chính phủ cũng mời La đại sư đến, ông ấy chỉ nhìn thoáng qua một chút đã nói rằng đây là một tai hoạ tất yếu, hai mươi ngày nữa đê sẽ bị phá vỡ, đây là số trời khó tránh khỏi!”
Phương Tỉnh tập trung tinh thần lắng nghe, sau đó hỏi: “Không thể nào? Như vậy mà cũng nhìn ra được sao, cuối cùng đê có bị vỡ không thầy?”