“Không có hứng thú”, Trần Hạo trực tiếp từ chối.
Người phương Tây đó nở nụ cười: “Thấy con trai là sợ? Kém vậy“.
Lời này vừa nói ra đã chọc cho rất nhiều người tức giận.
“Nói gì thế?”
“Đúng vậy, tưởng bản thân ghê gớm lắm à?”
Người phương Tây Mark lại hoàn toàn chẳng để tâm đến đám bên ngoài, sau khi dùng đôi mắt sắc bén đảo qua một vòng, đám người đấy lập tức không dám lên tiếng nữa.
Thân hình Mark cao lớn, với chiều cao xấp xỉ hai mét kết hợp với thân hình cơ bắp, ai dám thật sự đi lên chịu đòn? Lỡ như có xung đột xảy ra, người xui xẻo chắc chắn là mình, bọn họ đương nhiên là lo cho bản thân trước, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện!
Trần Hạo nghiền ngẫm nhìn hai người, lúc này Mark đang nở một nụ cười khiêu khích, vô cùng chói mắt.
“Đừng nói nhiều quá, đợi lát nữa vả mặt thì buồn cười lắm!”, Trần Hạo nói.
“Vậy rốt cuộc anh có đồng ý hay không?”, Mark cười đáp.
“Có người đưa đầu đến tặng, nếu tôi không đồng ý thì chẳng phải là không cho người nước bạn như hai anh chút mặt mũi nào sao?”, anh cười.
Mark tủm tỉm: “Thế à, xem ra so với những người đàn ông Hoa Hạ khác thì anh được hơn nhiều nhỉ, có lòng hữu nghị, vậy bọn tôi chọn đội của người đẹp!“.
Nói đến đây, Mark thuận tay chỉ vào Ngô Thiến.
“Chào người đẹp, tôi là Mark, có muốn cùng vào một đội với tôi không?”, Mark hỏi.
Ngô Thiến không nguyện ý cho lắm, nhưng Trần Hạo lên tiếng khuyên: “Ngô Thiến, trong nhóm người vừa rồi cô đánh tốt nhất, cứ phụ họ một tay đi, miễn cho lúc thua họ lại trách tại động đội quá kém“.
Mark nghe vậy, không những không giận mà còn cười, cảm thấy anh thật ngớ ngẩn! Bọn họ còn cần đồng đội giỏi ư? Chỉ cần hai người là hắn và Rawson cũng đủ để Trần Hạo rụng hết cả răng rồi!
Mà bạn của hắn, Rawson nghe vậy, chỉ cười cởi áo khoác ra, vóc người cũng mạnh mẽ cường tráng vô cùng!
Vừa nãy còn toàn là mỹ nữ, trong nháy mắt chỉ vì Mark và Rawson xuất hiện, hormone nam tính chiếm ưu thế, cộng thêm dáng người đẹp đến điên loạn của Trần Hạo, chỗ này lập tức khiến cho vô số cô gái thèm nhỏ dãi.
Mark nhìn về phía anh, nói: “Anh cũng chọn người đi“.
Trần Hạo nhìn về phía Bạch Phi Nhi: “Vợ à, nếu không thì hai vợ chồng chúng ta đi lên đánh cho bọn họ bệnh liệt nửa người luôn, em xem có được không?“.
Vốn định từ chối, sao cô biết đánh bóng được, vừa nãy vào trận hoàn toàn là do nhìn thái độ hung hăng của Trần Hạo không vừa mắt.
Mà lúc này anh chỉ nhìn thấy vẻ mặt Bạch Phi Nhi đã hiểu, cô nàng này dự định không hợp tác rồi, không đợi cô mở miệng đã nói khích: “Ha ha, anh thật đáng chết, quên mất vợ anh không bao giờ vận động cơ thể, thôi thì...”
Bạch Phi Nhi giận dữ ngắt lời: “Ai bảo em không vận động? Muốn lên thì lên!”
Thấy bản thân đã công kích thành công, Trần Hạo tươi cười nhìn thẳng vào mắt cô, vô cùng đắc ý.
Bạch Phi Nhi sao có thể không biết vừa rồi anh cố tình khiêu khích, nhưng dù biết là vậy mà cô vẫn nhịn không nổi tức giận, vẻ mặt đó của Trần Hạo thật sự quá đáng ghét.
Sau đó, Trần Hạo lại nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết: “Trưởng phòng Giang cũng đến đấu một trận đi“.