Tiêu Nhất Phi trợn mắt nhìn Trần Hạo một cái: “Bớt đi, bị đàn ông nói cảm ơn còn tổn thương hơn nhiều là từ chối một cách trực tiếp, hiểu không?”
“Vì sao chứ?”, Trần Hạo hơi cạn lời.
“Cậu nghĩ đi! Bị phản bội, bị xin lỗi, mặc dù cũng không phải chuyện tốt, nhưng ít ra cũng chứng minh được là mình có vị trí trong lòng đối phương. Nhưng cảm ơn thì sao? Câu nói đó có nghĩa là quan hệ rất bình thường! Cậu nói cảm ơn với tôi có nghĩa là trong lòng cậu, tôi còn không chiếm được một góc, tôi thật sự… Rất sầu”.
Đối mặt với mấy lời mắng mỏ liên tiếp của Tiêu Nhất Phi, ngoại trừ cười khổ ra thì Trần Hạo dường như cũng không làm được cái gì khác.
Ngay sau đó, cô ấy lại nói liên thanh giống như đang chất vấn: “Cậu sẽ nói cảm ơn với Bạch Phi Nhi sao? Cậu sẽ nói rất xin lỗi, rất áy náy với cô ấy sao? Cậu sẽ không nói như thế, bởi vì những điều ấy có thể chứng minh rằng Bạch Phi Nhi không có địa vị gì cả! Tôi cũng không muốn những cái đó, tôi thà rằng cậu thiếu tôi, sau đó… Ha ha, thịt thôi!”, Tiêu Nhất Phi cười tủm tỉm nói.
Trần Hạo im lặng, nghẹn lời một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Phụ nữ các cô có suy nghĩ thật là kì lạ!”
Tiêu Nhất Phi lại như phát hiện ra cái gì đó, nhìn chằm chằm vào Trần Hạo nói: “Ơ! Làm sao, làm hòa được với bà cả như núi băng của cậu rồi à? Thấy tâm trạng của cậu có vẻ không tệ lắm nhỉ! Nhắc đến Bạch Phi Nhi mấy lần liền mà cậu cũng chẳng khó chịu gì!”
Trần Hạo không còn gì để nói, bây giờ mới hiểu được, Tiêu Nhất Phi cứ liên tiếp chất vấn như súng liên thanh hóa ra lại là đang thử thăm dò!
Thấy anh không lên tiếng, Tiêu Nhất Phi lại tiếp tục tỏ vẻ quyến rũ: “Ấy! Vẻ mặt đó của cậu là sao thế, từ thái độ này của cậu, tôi lại liên tưởng đến vận mệnh long đong của kẻ thứ ba như tôi đấy! Tôi cũng không muốn tranh giành tình cảm trong chốn hậu cung, chẳng qua là cảm thấy lần này mình xử lý chuyện thay đổi nhân viên của nhà máy thuốc rất tốt, muốn nghe cậu khen một câu, chỉ là một yêu cầu nhỏ như thế thôi mà sao cũng không được chứ?”
Trần Hạo không nhịn được mà bật cười: “Được rồi? Cô là người phụ nữ tài giỏi nhất trên đời này, được chưa?”
“So với Bạch Phi Nhi thì sao?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.
“Không thể so sánh!”, Trần Hạo nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhất Phi trợn lên trắng dã: “Hừ! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ có được địa vị của mình… Để cho cậu biết! Tôi không hề thua kém cô ấy một chút nào!”
Nghe thấy vậy, trong lòng Trần Hạo thầm cười khổ! Có địa vị ấy ư? Người phụ nữ này đúng là cái gì cũng nói ra được!
Ngay khi Tiêu Nhất Phi định nói thêm cái gì đó thì thư ký vội vàng hấp tấp đi vào.
Thấy biểu hiện đó của thư ký, Tiêu Nhất Phi hỏi: “Sao vậy? Hốt hoảng thế?”
Thư ký đáp: “Tổng giám đốc, không xong rồi, hiệu trưởng Phương dẫn theo người phụ trách kiểm tra và cung cấp giấy chứng nhận sản xuất dược phẩm đến rồi!”
“Hiệu trưởng Phương?”, nghe nói như thế, Tiêu Nhất Phi nghiền ngẫm cười một tiếng.
Cô ấy không hề bất ngờ khi hiệu trưởng Phương nhúng tay quấy rối, chỉ có điều tìm được một người kiểm tra cấp giấy chứng nhận dược phẩm thì lại ngoài ý muốn.
Tuy kiểm tra dược phẩm chỉ là một phương diện tương quan, nhưng thực tế lại có quyền lực tương đối lớn, nắm trong tay quyền sinh sát, bất cứ lúc nào cũng có thể xóa sổ các công ty sản xuất thuốc tư nhân một cách dễ dàng.
Bị thư ký nhắc nhở, Trần Hạo mới nhớ tới ở Đại học Trung y có ông hiệu trưởng Phương Đồng ngu xuẩn từng bị anh hành hạ tơi tả.
“Tôi biết rồi, để tôi đi xử lý chuyện này!”, Tiêu Nhất Phi bình tĩnh nói.
Lúc này, Phương Đồng đã dẫn theo người phụ trách Thường Lâm và tổ kiểm tra đến khu nhà máy sản xuất.