Sau một hồi im lặng, Tương Tĩnh Vũ ôm bụng cười lớn: “Cậu Trần, cậu quả thật là người hài hước, ôi, buồn cười chết mất! Dựa theo lời giải thích của cậu, sau bức tranh này là bức Tiệc tối dưới ánh chiều tà! Tôi ở đây chờ nghe ý kiến cao siêu của cậu!”
Trần Hạo mang vẻ mặt lạnh nhạt thong thả đi đến trước một bức tranh khác, anh hoàn toàn không đặt sự khinh thường của Tương Tĩnh Vũ vào trong mắt.
“Còn về bức tranh này, anh lại nói bậy nói bạ, cái gì mà vẻ mặt của mỗi người đều khác nhau, cái gì mà kết hợp với khung cảnh xung quanh tạo nên quan niệm nghệ thuật độc đáo? Quan niệm nghệ thuật cái rắm, bức tranh này được vẽ khi Golding ra ngoài ăn cơm tối cùng ba người bạn, một người bạn của ông ta chê đồ ăn của nhà hàng không ngon, kết quả là bọn họ bị vị đầu bếp nổi tiếng kia tức giận quát ngược lại, làm cho mất hết cả mặt mũi, Golding vẽ bức tranh này chỉ vì muốn làm xấu mặt người bạn kia, chẳng hề có dụng ý nghệ thuật gì khác!”
Lời nói của Trần Hạo vừa dứt, Tương Tĩnh Vũ lại cười to, anh ta cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Cậu Trần, cậu có biết danh tiếng của Golding là như thế nào không? Biết trình độ của ông ấy là như thế nào không? Hai bức tranh này đều là tác phẩm tiêu biểu khiến cho mọi người kinh ngạc không dứt, tại sao qua lời kể của cậu lại biến thành tác phẩm rác rưởi được tiện tay vẽ lúc rảnh rỗi?”
Nói đến đây, Tương Tĩnh Vũ còn cố tình nhìn xung quanh rồi thản nhiên nói: “May mắn là xung quanh đây không có ai, nếu như những lời này của cậu bị người khác nghe thấy, mình cậu bị mất mặt thì không nói, có khi còn liên luỵ đến cả tôi và Bạch Phi Nhi! Cậu Trần, trí tưởng tượng về nghệ thuật của cậu cũng thật giỏi, nhưng mà những lời vừa rồi đừng nên nói ra ngoài thì hơn, chúng tôi nghe thì không sao, thế nhưng bị người khác nghe thấy nhất định sẽ cười vào mặt cậu!”
Sau khi nói xong, Tương Tĩnh Vũ lại trở về dáng vẻ phong độ, điềm tĩnh nhìn về phía Bạch Phi Nhi, trên mặt anh ta lộ ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng sự thật là trong lòng đang vô cùng vui mừng, anh ta vẫn luôn nghĩ cách để khiến cho Trần Hạo bị xấu mặt mà không làm cho Bạch Phi Nhi phản cảm, anh ta cố gắng cả nửa ngày cũng không tìm ra cơ hội nào, ai ngờ Trần Hạo lại tự đưa đến cửa.
Tương Tĩnh Vũ nắm bắt mức độ trào phúng rất tốt, Bạch Phi Nhi không hề cảm nhận được là Tương Tĩnh Vũ đang cố ý khiêu khích, trong lòng cô cũng cho rằng Trần Hạo đang nói bậy nói bạ một cách quá đáng, sắc mặt có chút xấu hổ.
Trần Hạo lười giải thích, chỉ mỉm cười không nói thêm lời nào.
Nhưng không ngờ rằng, cuộc trò chuyện của bọn họ lại bị một người khác nghe thấy, Constantine, người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật Perrotin vừa dặn dò cấp dưới về cách thức cải tiến buổi triển lãm tranh xong thì nghe được lời nói của Trần Hạo, anh ta kinh ngạc đến mức cằm suýt chút nữa rơi xuống đất, sau đó không nhịn được mà đi đến chỗ mấy người họ.
“Cậu bạn này, cậu có phải là bạn bè của Golding không?”, Constantine nhìn Trần Hạo hỏi.
Trần Hạo sửng sốt: “Ông là?”
“Chào cậu! Tôi là người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật Perrotin, đối tác của cuộc triển lãm lần này, Constantine!”, Constantine tự giới thiệu.
Nghe vậy, Tương Tĩnh Vũ lập tức mỉm cười tiến lên trò chuyện: “Thì ra là ông Constantine, tôi là Tương Tĩnh Vũ, là bạn của Lý Nham, đối tác nước Hoa của cuộc triển lãm lần này, hôm nay được cậu ấy mời đến đây xem triển lãm tranh!”
Gặp được Constantine, Tương Tĩnh Vũ nhanh chóng nhân cơ hội này để kết bạn với người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật nổi tiếng, đồng thời cũng là cơ hội để nở mày nở mặt trước mặt Bạch Phi Nhi.
Người bạn Lý Nham đó của anh ta là một trong những người phụ trách triển lãm tranh đến từ nước Hoa, Tương Tĩnh Vũ cảm thấy nhất định là Constantine có quen biết cậu ấy, một khi đã vậy, chỉ cần trò chuyện khách sáo một chút, bằng vào kỹ năng ăn nói của anh ta, chắc chắn có thể để lại ấn tượng tốt với vị ông chủ lớn đây, đồng thời cũng thể hiện trước mặt Bạch Phi Nhi rằng, anh ta tài giỏi hơn Trần Hạo nhiều.
Ai ngờ, ông chủ người nước ngoài này bây giờ chỉ có hứng thú với Trần Hạo, ông ta không muốn lãng phí thời gian trên người Tương Tĩnh Vũ, nên dứt khoát nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết Lý Nham!”
Một câu nói của Constantine khiến cho Tương Tĩnh Vũ như bị sét đánh.