Trần Hạo cười nói: “Bạch thị và bên cung cấp đàm phán rất nhiều giao dịch, sự cố gắng và tâm huyết của nhân viên lại vì anh nhúng tay vào mà trôi theo dòng nước. Chúng ta quen biết nên anh cứ bồi thường hai mươi triệu đi! Mà tôi, vì anh làm ra chuyện này mà đặc biệt tới đây một chuyến, người mệt mà lòng cũng mệt, anh bồi thường năm mươi triệu đi!”
“Còn nữa…. Những người vô tội ở Bạch thị bị anh hù dọa như vậy, không chừng còn để lại bóng ma trong lòng, tạo thành chướng ngại tâm lý gì đó. Khoản tổn thất tinh thần này anh cũng phải bồi thường. Vậy đi, tôi cũng không làm khó anh, chốt số một trăm triệu nhé!”
Nghe vậy, Du Tử Uyên chưa cười, mà Hàn Vũ và những vệ sĩ kia lại ha ha cười lớn trước, đều cảm thấy Trần Hạo điên rồi.
“Muốn một trăm triệu? Anh Trần, dưới lầu là ngân hàng nước Hoa, không bằng anh đi cướp đi, vậy nhanh hơn đấy”, mặt Du Tử Uyên đầy hài hước cười giễu cợt.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Anh nói không đúng rồi, chuyện này tốt hơn cướp nhiều. Cho dù đi cướp ngân hàng, hôm nay cũng không có mấy ngân hàng có thể cho tôi một trăm triệu tiền mặt cả!”
Du Tử Uyên cười nói: “Nếu tôi không cho thì sao? Anh có thể làm gì được tôi?”
Trần Hạo sờ mũi, làm ra vẻ suy tư nói: “Không cho hả? Tôi nên làm gì đây?”
Suy nghĩ mấy giây, Trần Hạo nói: “Không cho, vậy tôi đánh anh trước!”
Nói xong, Trần Hạo trực tiếp nhặt cái gạt tàn trên mặt bàn, đột nhiên túm lấy tóc Du Tử Uyên, hung hăng đập lên.
Cộp cộp cộp!
Động tác của Trần Hạo vừa nhanh vừa mạnh, vệ sĩ xung quanh chưa kịp xông lên cứu, đầu Du Tử Uyên đã đầm đìa máu tươi, bị đánh vỡ đầu!
Thấy vậy, mấy vệ sĩ bên cạnh đều ngây người, không dám tin vào mắt mình.
Tên này lại thật sự dám đánh! Còn đánh vào chỗ hiểm nữa! Đây là ngu ngốc hay tinh thần có vấn đề! Cậu chủ nhà tôi là người thừa kế tương lai của nhà họ Du, Du Tử Uyên đó? Con mẹ nó muốn chết sớm nơi đầu đường sao?
Khiếp sợ hồi lâu, trong đám vệ sĩ, Hàn Vũ phản ứng nhanh nhất, dùng ngón tay phủ băng vải mà chỉ Trần Hạo: “Anh… Mau thả cậu chủ nhà chúng tôi ra!”
Trần Hạo cười nói: “Thả cậu ta ra, ai trả nợ?”
“Anh…”, Hàn Vũ tức méo mặt, vội vàng nhìn những vệ sĩ khác: “Ngớ ra đó làm gì? Lên mau…”
Lúc này những vệ sĩ còn lại mới phản ứng được, lao về phía Trần Hạo như nổi điên.
Ai ngờ, đám vệ sĩ này chưa kịp thấy Trần Hạo ra tay thế nào đã bị đánh bay ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã đập vào vách tường mà hôn mê!
Hàn Vũ sợ ngây người! Lần trước Trần Hạo khiến anh ta quá sợ hãi, nhưng lại không thể nào ngờ tới, sợ hãi thực sự còn ở phía sau.
Ánh mắt có ý thức liếc qua những đồng nghiệp kia, Hàn Vũ lập tức gây ra tại chỗ, không biết làm gì mới tốt.
Trần Hạo lại lười phản ứng anh ta, cười nhìn Du Tử Uyên.
“Thú vị không? Có phản rất hăng hái không?”
Ngoài dự liệu của Trần Hạo, trong mắt Du Tử Uyên không hề có chút sợ hãi nào, trái lại còn giống như đang hưng phấn, nhìn anh như dã thú.
“Anh có từng nghĩ, nếu tôi không thuận theo, anh sẽ làm gì chữa? Giết tôi hả?”, Du Tử Uyên lạnh lẽo nhìn Trần Hạo, máu tươi trên trán chảy xuống mí mắt. Du Tử Uyên bây giờ trông dữ tợn như ác quỷ.
Trần Hạo cười nhạt, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng lạnh, giống như Thần Chết tới lấy mạng.