Nghĩ đến đây, Trần Hạo an ủi Bạch Phi Nhi: "Em làm như vậy cũng đã tốt lắm rồi, còn được cấp phép cho kỹ thuật làm nguồn năng lượng mới, trong tương lai thành tựu của em chắc chắn chẳng kém cô ấy là bao đâu, sao phải hâm mộ người ta? Bản thân mình làm tốt cũng có thể giành ra một mảng trời!"
Bạch Phi Nhi nhẹ giọng đáp: "Tuy anh nói không sai, nhưng em vẫn nhịn không được mà kính nể năng lực cùng lòng dũng cảm của Tiêu Nhất Phi, đem hết
của cải tập trung đi nghiên cứu khoa học cũng không nhất định sẽ có được thành quả ngay lập tức, đưa ra quyết định như thế thì phải quyết đoán đến mức nào chứ?
Thành lập một nhà máy thuốc, đem theo thành quả nghiên cứu thuốc Đông y đi tìm thị trường là một việc cần phải dũng cảm hơn bao giờ hết, bây giờ cạnh tranh thị trường khốc liệt như vậy, những kẻ săn dược phẩm đó chính là con át chủ bài tốt nhất! Tiêu Nhất Phi cũng không hề sốt ruột sản xuất phát minh cho họ ngay lập tức, bởi vì đã
biết trước trong tương lai cửu Khúc nhất định sẽ phải bị những kẻ săn mồi kia chèn ép!
Mà cò ấy lại mời đến một vài vị chuyên gia, mỗi một người đều là người đứng đều trong ngành, việc thuyết phục họ tham gia kế hoạch không phải là thứ mà một người bình thường sẽ làm được, những người này đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, thứ họ muốn đã không phải là tiền tài và quyền lực.
Nhất định là Tiêu Nhất Phi đã đưa ra lời mời chung nào đó với bọn họ, nên mới mời được mấy người này.
Còn một chuyện rất quan trọng, lần này Tiêu Nhất Phi vừa hành động, số vốn đầu tức lập tức vụt lên kinh khủng, tài lực của một mình cò ấy thì đương nhiên không thể làm được điều này, em nghĩ sau lưng phải có một chỗ dựa vững chắc chống đỡ!"
Đến lúc này, Trần Hạo đã nghe Bạch Phi Nhi phân tích đến mức trợn mắt há mồm.
Vài câu nói khi nãy của Bạch Phi Nhi cũng đã đủ khiến Trần Hạo nhìn cò với một con mắt khác, hiện giờ cô còn đang tìm hiểu nguồn gốc, suy luận cho được người đứng đằng sau
màn là anh, sao không khiếp sợ cho được?
Ngay khi anh đang muốn nói gì đó để ngăn Bạch Phi Nhi tiếp tục, cò lại lên tiếng.
"Nhưng có loại người nào dám làm ra động tĩnh lớn như vậy ở ngành y dược cơ chứ, đồng thời còn nắm giữ số lượng tư sản hùng hậu? Cậu Đại Mã? Anh Tiểu Mã? Cậu Vương hay là cậu Hứa..."
Trần Hạo hít khí lạnh, anh có cảm giác như mình đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Anh mừng rằng tài sản của mình đều là ẩn danh, nếu không, tám phần mười là tảng băng đó sẽ nghi ngờ cả mình.
Nghĩ đến đây, Trần Hạo đứng bật dậy, nếu không thể chuyển đề tài thì anh cứ thẳng thắn rời đi là được!
"Hức, anh ăn no rồi, mấy chuyện làm ăn đó nghe đến mức đầu cũng lớn một vòng, đi ngủ trước đây, em cứ từ từ suy ngẫm, hôm nay anh bận bịu cả ngày rồi, giờ hơi mệt mỏi", Trần Hạo nói xong cũng không đợi Bạch Phi Nhi trả lời đã đi thẳng lên lầu.
Đoạn này có hình ảnh
***