Bạch Trình Viễn cắn răng.
Hạ Hành Bắc lấy điện thoại ra: “Tôi có số điện thoại của cửa tiệm cầm đồ Tam Thuận, Tam Thuận có quan hệ rất tốt với tôi, ông biết rõ mình nợ bao nhiêu. Nếu ông không quỳ xuống thì chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi thôi, họ sẽ tới cửa đòi nợ. Đến lúc đó đừng trách Hạ Hành Bắc này tàn nhẫn!”
Bạch Trình Viễn cực kỳ tức giận và không cam lòng, nhưng đầu gối cứ không nghe lời mà cong xuống.
Nếu Tam Thuận đến tận cửa để đòi nợ thì ông ta phải ăn nói làm sao với ông cụ đây?
Nếu ông cụ biết ông ta nợ nhiều như vậy thì gia đình ông ta chẳng được phân chia quyền lợi ở nhà họ Bạch nữa.
“Trần Hạo, tôi sai rồi!”
Mặc dù ba người đều không cam lòng nhưng vẫn quỳ xuống.
Thấy ba người đều quỳ, Hạ Hành Bắc lại dập đầu với Trần Hạo: “Cầu xin Trần đại sư, bố tôi không thể đợi được nữa! Mẹ tôi là phụ nữ không có nhiều học thức nên không hiểu chuyện. Anh đừng trách, tôi thay bà ấy xin lỗi anh. Trần đại sư, cầu… xin anh”.
Cộp cộp cộp! Hạ Hành Bắc dập đầu liên tục, không thể nói hết những lời phía sau nữa, nước mắt không ngừng rơi.
Trần Hạo khẽ thở dài, đầu gối đàn ông không dễ khuỵu xuống, nước mắt đàn ông không dễ chảy dài.
Hôm nay hai điều này đều xuất hiện ở Hạ Hành Bắc.
Tên này là một đứa con có hiếu!
Trần Hạo cong khóe môi. Thôi được rồi, nể tình lòng hiếu thảo của Hạ Hành Bắc nên anh sẽ tha cho nhà họ Hạ!
Trần Hạo nói: “Cậu đi trước đi, tôi đến sau!”
Hạ Hành Bắc bò dậy: “Bố tôi không thể đợi quá lâu!”
Trần Hạo cao ngạo nói: “Yên tâm đi, người tôi muốn cứu thì Diêm Vương có đến cũng vô ích thôi”.
“Cảm ơn anh…”
Nói rồi, Hạ Hành Bắc lại cúi đầu với Trần Hạo.
Trần Hạo phất tay, Hạ Hành Bắc lau nước mắt rời đi.
Sau khi Hạ Hành Bắc đi khỏi, cả nhà Bạch Trình Viễn mới hổ thẹn đứng dậy ngồi xuống.
Có vài người muốn trút cơn giận và sự không cam lòng trong lòng nhưng lại sợ hãi khi nhìn Trần Hạo.
Cả gia đình họ chưa từng uất nghẹn như vậy!
Bạch Tử Húc oán giận lén liếc nhìn Trần Hạo, thầm nghĩ, cậu vẫn là một thằng con rể trong cái nhà họ Bạch này, sau này có thừa cơ hội “chơi đùa” với nhau!
Bạch Lệ Vân hít sâu một hơi đè nén cơn phẫn nộ trong lòng mình xuống, hung ác nhìn Trần Hạo. Chết tiệt… nhà họ Hạ cũng nhất thời lợi dụng anh thôi, sau này xem ai còn bảo vệ anh được nữa?
Quỳ xuống xin lỗi thằng con rể Trần Hạo chính là nỗi nhục lớn nhất của Bạch Lệ Vân! . Truyện Thám Hiểm
Bạch Trình Viễn cười ẩn ý nhìn Trần Hạo, thầm mắng mày nên chữa cho người nhà họ Hạ cẩn thận, nếu có mệnh hệ gì thì tao xem mày chết thế nào!
Trần Hạo nhìn lướt qua đám người, thu hết tâm tư nhỏ nhặt của từng người vào mắt, nhưng anh lười để ý.
Vừa đúng lúc này, Bạch Phi Nhi đi xuống với Lư Diễm Linh.
Nhìn lướt qua, Bạch Phi Nhi ngửi được mùi thuốc súng tản ra trong không khí.
“Vợ à, cuối cùng cũng xuống rồi, ăn cơm xong rồi, nói chuyện cũng đã xong, vậy chúng ta có thể đi được chưa?’, Trần Hạo hỏi.
Thấy Trần Hạo đùa cợt như vậy, Bạch Phi Nhi cảm nhận được lúc cô ở trên lầu đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Chú, sắc mặt chú kém như vậy, có phải…”
Mặc dù Bạch Phi Nhi không thích thú gì đứa con của nhà chú hai nhưng cô không có thành kiến gì với Bạch Trình Viễn.
Bạch Trình Viễn cười mỉa: “Phi Nhi, chú thu lại mấy lời nói trên bàn ăn lúc nãy, Trần Hạo nhà cháu không đơn giản… Ghê thật… Ghê thật…!”
Bạch Trình Viễn cười nhạt, bề ngoài thì tỏ ra cung kính nhưng lời nói tràn ngập vẻ móc mỉa.
Bạch Phi Nhi nhíu mày, cô càng nghi ngờ phải chăng Trần Hạo đã xảy ra mâu thuẫn với người nhà này không.
Bạch Lệ Vân cười mỉa: “Nào chỉ ghê gớm, tên này giả ngốc ba năm, coi nhà họ Bạch như mấy tên thiểu năng để gạt đó!”
Bạch Tử Húc hùa theo: “Phi Nhi, đừng nói anh không nhắc nhở em. Em thông minh nhưng cũng khó đảm bảo không bị lật thuyền trong mương! Vài người có thể giả ngốc ba năm rất khó đoán được lòng dạ của họ!”
Bạch Phi Nhi tức giận trợn mắt với Trần Hạo.
Trần Hạo tỏ vẻ đây chẳng phải chuyện của mình.
“Chú, nếu Trần Hạo có đắc tội gì, cháu thay anh ấy xin lỗi chú!”, Bạch Phi Nhi nói.
Bạch Trình Viễn bật cười ha ha, khóe miệng lộ rõ vẻ khó hiểu: “Đừng đừng, chú không nhận nổi đâu, để tránh việc sau này người ta tính toán với chú. Chú chỉ là một kẻ vô dụng, bố không thương mẹ không yêu trong cái nhà họ Bạch này thôi, chú nghĩ sau này không cần thiết phải tiếp tục nữa! Phi Nhi, cháu tự mình xử lý đi!”
Nói rồi Bạch Trình Viễn tức giận đứng dậy bỏ đi.
Bạch Phi Nhi đè nén bực dọc dẫn Trần Hạo ra ngoài, lái xe chạy thẳng đến Bạch Thị.
Bầu không khí trong xe khá lúng túng, cuối cùng Bạch Phi Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Anh nói thật đi, có phải đã xảy ra mâu thuẫn với chú không? Có phải đã động tay động chân giống như ra tay với Bạch Minh Hợp không?”
Trần Hạo nhếch khóe miệng: “Chỉ mấy tên hèn nhát này mà đấu lại tôi sao? Nếu tôi ra tay thật thì lúc xuống lầu, cô còn có thể nhìn ra hình dạng của họ à?”
“…”
Bạch Phi Nhi cạn lời.
“Bớt giả vờ đi, chẳng phải anh thì tại sao thái độ chú lại khác như vậy? Còn nói mấy lời quái lạ nữa?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
Trần Hạo nói: “Ông ta sợ đấy, tôi ngốc ba năm, họ gây khó dễ cho tôi khắp nơi. Bây giờ tôi không chỉ khôi phục được anh minh thần võ, sau này cả nhà họ sẽ bị tôi giẫm dưới chân, cô nói họ có sợ không?”
Thấy dường như Trần Hạo đang nói thật, Bạch Phi Nhi chỉ trợn mắt.
Bạch Phi Nhi không khỏi thầm nghĩ từ lúc bệnh ngốc của Trần Hạo tốt hơn thì anh cứ tự cao tự đại đến mức quên hết mọi thứ, tự cho mình là bất khả chiến bại. Anh không biết mặc dù anh là con rể nhà họ Bạch nhưng lại chẳng khác gì người bình thường khi ở trước mặt cả nhà chú cả. Chú muốn động vào Trần Hạo, chỉ cần một câu nói thôi!
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Trần Hạo còn đang đắc ý, thầm mắng, không nên để tâm đến những người nông cạn.
Xe chạy đến Bạch Thị, Bạch Phi Nhi vội vã đi đến văn phòng Tổng giám đốc, còn Trần Hạo đi dạo một vòng rồi ra sau tòa nhà Bạch Thị bắt xe đến bệnh viện Nhân Dân.
Đi vào bệnh viện, Trần Hạo đi thẳng đến phòng bệnh của Hạ Bách Lăng nhưng phòng bệnh lại trống không. Anh hỏi người khác thì mới biết bệnh tình của Hạ Bách Lăng trở nên nguy kịch nên được chuyển vào ICU.
Đi đến trước ICU, Trần Hạo nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên trong.
“Không ổn, tình trạng của ông Hạ trở nên nguy kịch!”
“Mau đi! Còn ngây ra đó làm gì?”
“Vâng vâng…”
Trong lúc hoảng loạn, hai nhân viên bệnh viện đẩy thiết bị vào ICU cũng không chú ý đến Trần Hạo đã theo vào trong.
Lúc này có rất nhiều người vây quanh ICU, có bác sĩ mặc đồ blouse trắng, cũng có người mặc đồ vest, vừa nhìn đã thấy là người có thân phận.
Từ xa, Trần Hạo đã có thể nghe thấy tiếng tranh cãi giữa người đàn ông trung niên và Trương Minh Văn – chủ nhiệm khoa ICU.
“Anh này, không phải tôi không cố gắng hết sức, lúc này ông Hạ đang ở Quỷ Môn Quan! Trong hai tiếng đồng hồ, dù có là bệnh viện thủ đô cũng không làm được!”
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Tôi cảnh cáo ông, Trương Minh Văn, không làm được thì cút đi cho tôi!”
Nói rồi người đàn ông trung niên quay người bỏ đi, Trương Minh Văn giận run cả người.
Ông ta là bác sĩ chứ không phải thần tiên. Với tình trạng của Hạ Bách Lăng đừng nói là hai tiếng, nếu không phải ông ta nghĩ cách thì nửa tiếng cũng là điều viển vông!
Trương Minh Văn xoay người chuẩn bị quay lại phòng làm việc để thảo luận với các chuyên gia khác, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trần Hạo đến.
“Cậu là ai? Sao lại vào đây? Nơi này là ICU, người ngoài không thể vào được!”, tâm trạng Trương Minh Văn không tốt nên cứ trút giận lên Trần Hạo.
Trần Hạo giải thích: “Vừa rồi cửa không đóng nên tôi đi vào!”
Trương Minh Văn đang tức giận nên thái độ khinh thường phất tay: “Ra ngoài, ra ngoài!”
“Người nhà họ Hạ bảo tôi đến!”
“Người nhà họ Hạ?”
“Phải, bảo tôi đến chữa bệnh cho Hạ Bách Lăng!”, Trần Hạo nói.
Trương Minh Văn nhìn Trần Hạo, thấy dáng vẻ anh còn trẻ hơn học trò của ông ta, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Cậu là bác sĩ bệnh viện nào?”
“Tôi là bác sĩ đông y!”, Trần Hạo nói.
Vừa nghe anh nói vậy, Trương Minh Văn thấy buồn cười, đông y? Người nhà họ Hạ lo lắng đến mức hồ đồ rồi à, đông y thì làm được gì? Châm cứu hay xoa bóp?
Tình trạng của Hạ Bách Lăng đã đi đến gần sát Quỷ Môn Quan rồi, thần tiên có đến cũng không cứu được!
“Xin lỗi, không phải bác sĩ của bệnh viện thì tôi không thể cho cậu vào!”
Nghe vậy, Trần Hạo sờ điện thoại, kết quả vừa lấy điện thoại ra mới nhớ anh không có số điện thoại của Hạ Hành Bắc.
Thấy Trần Hạo lúng túng cầm điện thoại không biết gọi cho ai, Trương Minh Văn càng khinh thường xem Trần Hạo là tên lừa đảo làm chuyện bị lộ nên lười để ý đến anh mà đi đến phòng làm việc, còn nói: “Mau ra ngoài! Người nhà họ Hạ thật thú vị, tìm một bác sĩ đông y đến chữa trị, xảy ra chuyện gì thì trách ai?”
Kết quả ông ta mới đi được hai bước đã bị Trần Hạo ngăn lại.
“Làm phiền ông đi báo với người nhà họ Hạ, Trần Hạo đến rồi, bảo họ đến đón”.
“Đón… đón cậu? Cậu bị điên à? Tôi đã nhịn cậu nãy giờ rồi đấy! Còn không đi nữa tôi gọi bảo vệ đến mời cậu đi!”, Trương Minh Văn nóng nảy nói.
Đúng lúc này, điện thoại Trần Hạo vang lên.
“Trần đại sư, lúc nào anh mới có thể đến được?”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói gấp gáp của Hạ Hành Bắc.
“Tôi đã đến ICU nhưng người của ICU không cho vào!”, Trần Hạo ăn ngay nói thật.
“Cái gì? Ai dám không cho anh vào! Anh đợi một chút, tôi đến ngay!”, nói rồi Hạ Hành Bắc tức giận cúp máy.
Thấy Trần Hạo nhận điện thoại cũng có vẻ thật, Trương Minh Văn thầm nghĩ người nhà họ Hạ điên rồi, lẽ nào thật sự mời bác sĩ đông y đến?
Trương Minh Văn mới nghĩ đến đó, Hạ Hành Bắc đã chạy ra từ bên trong.
Ở cửa phòng chỉ có Trần Hạo và Trương Minh Văn, vậy chẳng phải Trương Minh Văn ngăn Trần đại sư mà Hạ Hành Bắc đợi đã lâu lại thì còn ai vào đây.
“Cậu Hạ…”, thấy Hạ Hành Bắc, Trương Minh Văn lập tức thay đổi sắc mặt.
Hạ Hành Bắc tát Trương Minh Văn một cái.
Trương Minh Văn ngây người che mặt nói: “Cậu Hạ, cậu… cậu làm gì vậy?”
- ------------------