Sau khi Tôn Hạo dừng ở đích, ngây ra nửa ngày mới nhảy xuống xe, lao đến chỗ Trần Hạo: "Vừa rồi không tính, chúng ta làm lại!” Trần Hạo nhìn anh ta một cái giống như nhìn thằng ngốc: "Đồ điên!"
"Tôi không phục, nào có ai đua xe như anh không!", trong lòng Tòn Hạo tràn đầy lửa giận.
Trần Hạo nói: "Có quy định nào nói đua xe không thế lái
chậm không?"
"Anh...", lúc Tôn Hạo hộc máu còn muốn tranh cãi nữa, người xung quanh mới phản ứng được ùa lên, vây quanh người Trần Hạo chật đến mức không lọt một giọt nước!
"Đại thần, anh kí tên cho tôi đi! Anh chính là thần tượng của tôi, tòi vẫn còn nhớ như in về trận chiến trên núi Vân Sơn đây?"
"Đại thần, anh có nhận học trò hay không? Tôi có thế nộp tiền, bao nhiêu học phí tòi cũng nộp!
"Anh đẹp trai, vừa rồi anh lái chậm rất đàn ông! Anh có thể dạy tôi lái xe được không? Nếu như anh đồng ý thì sẽ có phúc lợi nha!"
Mọi người điên cuồng chen chúc đến chỗ Trần Hạo, cảnh tượng thổi phồng ca ngợi này ở trong mắt Tôn Hạo giống như là vò số cái tát đang giáng lên trên mặt anh ta!
Nhưng là bên thua, anh ta không có tư cách ngăn cản tất cả những việc này, thua chính là thua!
xe sẽ chỉ nhìn những kĩ thuật trượt bánh sau bẻ cua đẹp đẽ, và những động tác ngầu lòi khác!