Lúc Giang Chiến Thiên nhìn thấy Cao Uy và Hàn Phong phản bội đã cảm thấy mình chết chắc rồi!
Ai ngờ còn có người đến chết với anh ta?
Khi Giang Chiến Thiên cảm thấy có tình nghĩa cũng không hoàn toàn là sai, lại kinh ngạc phát hiện người tới là Trần Hạo.
Trong nháy mắt anh ta liền ngây ra: Tại sao lại là anh?
Trần Hạo tức giận chỉ vào những người còn lại, nói: Còn không phải vì chuyện của cậu mà tôi không nhịn được mới đến xem một cái sao? Cậu lại thất bại bởi đám vô dụng này à?
Giang Chiến Thiên bị Trần Hạo nói cho không biết đáp lại thế nào.
Diêm Chí Hằng cười lạnh: Giang Chiến Thiên, anh đúng là khiến tôi thất vọng, anh không nhận ra một cái bẫy nho nhỏ thì thôi đi, thế mà còn dẫn cả loại người ngu ngốc này đến tìm cái chết, anh muốn có thêm một cái xác nữa sao?
Tiêu Vân Kỳ cười khẩy nói: Anh bạn, đừng bảo tôi không cảnh cáo anh, chạy tới đây thể hiện là phải mất mạng đấy!
Trần Hạo tức giận nhìn hai người: Mấy người lải nhải cả ngày phiền quá, tôi cũng không rảnh rỗi như mấy người đâu, một câu thôi, từ hôm nay trở đi, thế giới ngầm ở La Thành sẽ do Giang Chiến Thiên quản lý!
Anh vừa nói xong, đám người kia ngây ra nửa ngày mà không biết nên nói cái gì.
Sau đó tất cả mọi người đều cười vang, nhìn Trần Hạo như một tên ngốc!
Chẳng ai ngờ rằng lại có một tên ngu ngốc bỗng nhiên chui ra! Một đám người ôm bụng cười không ngớt.
Cười chết ông đây, tên này đến để làm trò hề à?, Diêm Chí Hằng nói.
Đúng thế! Tại sao anh không đi diễn hài kịch đi? Ôi, tôi cười đau cả bụng rồi!, Tiêu Vân Kỳ không thở nổi, nói.
Đám đàn em xung quanh cũng cười ngặt nghẽo, tràn đầy sự sung sướng, không ít người cười đến chảy cả nước mắt.
Ngay cả Giang Chiến Thiên cũng không biết nói gì, mặc dù Trần Hạo bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, hình như là muốn giúp mình, quả thực đã khiến anh ta cảm động mấy giây, nhưng Trần Hạo bỗng nhiên nói như thế lại khiến Giang Chiến Thiên muốn khóc cũng không được mà cười cũng không xong!
Hàn Phong cũng cười chảy cả nước mắt: Ôi cười chết tôi, đại ca Giang, người bạn này của anh đúng là dí dỏm, anh ta nói từ hôm nay trở đi, thế giới ngầm ở La Thành sẽ là của anh... Tôi đau bụng quá!
Trần Hạo cười khẩy nhìn Hàn Phong: Đau bụng đúng không? Đúng lúc tôi biết chữa bệnh, để tôi xem giúp cậu nhé?
Ha... Ha ha ha ha!, Hàn Phong lại điên cuồng bật cười.
Đám đàn em xung quanh cũng cười đến run rẩy, trong nháy mắt bầu không khí nặng nề lúc đầu đã bị hoà tan không ít, ai cũng cảm thấy đã gặp phải một tên ngớ ngẩn, cười chết mất!
Ai ngờ! Hàn Phong một giây trước còn tràn đầy vẻ đắc ý, cứ như lúc nào cũng có thể giết chết Trần Hạo như bóp chết một con kiến! Nhưng trong chớp mắt đã bị thanh niên nhìn như vô hại này đột nhiên bóp cổ!
Trời...
Không ít người còn đang cười, không biết đã xảy ra chuyện gì!