Tiếng gió vù vù truyền đến, còn có cả những giọt máu bị vẩy ra, khiến bọn binh sĩ run lẩy bẩy!
Sau đó, Trần Hạo đứng trước mặt binh sĩ: "Nói cho tòi!”
"Tôi thật sự không biết...’’, binh sĩ chảy cả nước mắt nước mũi!
Ầm! Trần Hạo quất gậy sắt vào người một tên đàn em cũng đang quỳ xuống, người kia lập tức bay ra ngoài, khiến bức tường nứt ra một vết đáng sợ rồi
mới dừng lại.
"Nói...", Trần Hạo hung ác hỏi lại lần nữa.
"Tòi thật sự không biết! Thật đấy, cầu xin anh, tha mạng cho tôi!", binh sĩ dập đầu với Trần Hạo, sợ hãi gào khóc!
Trần Hạo thản nhiên nói: "Được! Tôi tin anh!"
Binh sĩ như được tha tội ngẩng đầu lên, đã thấy ống thép vung đến, sau đó hai mắt hắn ta tối sầm, không còn biết gì nữa!
Mà Trần Hạo làm xong những việc này, thản nhiên ném Ống thép xuống, đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Phi, cởi dây trói cho cò ây.
Gương mặt Tiêu Nhất Phi lộ vẻ mê hoặc nhìn về phía Trần Hạo, quyến rũ từ trong xương
cốt, giống như chỉ chốc lát sau sẽ bị kích thích dâng lên, kẻ già đời trong chuyện tình cảm như Trần Hạo nhìn thấy cũng không tránh khỏi tim đập thình thịch.
"Cò còn cười được à?
Không sợ sao?", Trần Hạo cố gắng thoát khỏi tình thế xấu hổ, hỏi một câu.
"Tòi không sợ... Tôi vẫn luôn đợi cậu!"