Cô ấy nói tiếp: "Hơn nữa bộ phận tài chính nói rằng, trong số năm trăm triệu này có một phần là khoản tiền nhập hàng, còn lại mới là khoản đầu tư cho đợt nguyên vật liệu thứ hai, chúng ta mà thua thì chẳng khác nào mất luôn cả Diệc Hiên và lô nguyên vật liệu mới!"
Sau khi nghe xong, Bạch Phi Nhi im lặng, rất lâu sau đó mới hít sâu một hơi, nói: "Vậy thì đồng ý yêu cầu của Lưu Gia Ấn, dùng cổ phần để đổi lấy vốn từ anh ta! Thứ quan trọng nhất đối với Bạch thị bây giờ chính là vốn!"
"Nhưng chủ tịch, cô làm vậy là đang dẫn sói vào nhà đấy!"
"Thế chấp một phần đi thì chúng ta vẫn còn hơn năm mươi phần trăm cố phần, chỉ cần số cổ phần nhà họ Lưu đang nắm trong tay không nhiều hơn chúng ta, còng ty vẫn sẽ ổn định!"
ở bên kia đầu dây, Giang Ngạo Tuyết im lặng thật lâu mới lên tiếng: "Chủ tịch à, có phải quyết định này của cô hơi độc đoán rồi không?"
"Với tình hình hiện giờ thì đây đã là cách giải quyết tối ưu rồi!", Bạch Phi Nhi quả quyết nói.
Nghe cô nói vậy, Giang Ngạo Tuyết biết cô đã quyết tâm rồi.
Vốn dĩ cô ấy còn muốn nhắc nhở Bạch Phi Nhi rằng cổ phần của nhà họ Bạch không phải do một mình cô nắm giữ, cả dòng thứ nhất lẫn dòng thứ ba đều có một phần, một khi họ phản bội thì nhà họ Bạch sẽ gặp phải tai họa ngập đầu!
Nhưng thấy Bạch Phi Nhi kiên quyết như vậy, Giang Ngạo Tuyết cũng gạt nỗi lo âu trong lòng đi, thầm nghĩ, cho dù nhà họ Bạch lục đục nội bộ thế nào thì chắc có lẽ dòng thứ nhất và dòng thứ ba cũng không đến
Một khi công ty đổi chủ, dù là Bạch Minh Hợp hay Bạch Trình Viễn đều sẽ trở thành cá trên thớt, điểm này họ nên hiểu mới phải.
Vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Giang Ngạo Tuyết nói: "Tôi biết rồi ạ, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp".
"ừ1, Bạch Phi Nhi bình tĩnh đáp lại rồi cúp máy.
Trần Hạo đang ngồi lái xe đã nghe hết cuộc đối thoại của cò và Giang Ngạo Tuyết.
Trước mắt thì mấu chốt của chuyện này nằm ở vốn, nhưng không dễ gì đế lấy được tiền từ nhà họ Lưu.
Nghĩ đến đây, Trần Hạo cười tủm tỉm nhắc nhở: "Em làm vậy liệu có mạo hiểm quá không? Chẳng lẽ em không thấy phản ứng của dòng thứ nhất và dòng thứ ba trong bữa ăn tối qua sao?"
Bạch Phi Nhi nhìn anh, vì đang cảm thấy rất áp lực, không tìm được noi để trút bầu tâm sự nên cô bất giác muốn trò chuyện với anh.
"Em quyết định vậy đúng là có hơi độc đoán thật, việc Bạch Tường Vũ mất tích đã khiến bác cả tức giận, bắt đầu hoài nghi nên phía bác ấy thì em không chắc, nhưng chú ba chắc chắn không phải hạng người bán đứng gia đình!"
Trần Hạo mỉm cười, không ý kiến.
Cô nói tiếp: "Em biết họ đều
không thích em ngồi trên vị trí này, nhưng việc đã đến nước này, họ mà làm bậy thì sẽ chỉ dẫn đến kết cục cá chết lưới rách mà thòi, dù là bác cả cũng không dám làm thế đâu, nên em cũng khá chắc chắn".
Trần Hạo đáp: "Xem ra em đã lên kế hoạch xong cả rồi".
"Đúng vậy! Cho dù tình xuống xấu nhất xảy ra, bác cả thật sự nhượng cổ phần của mình đi thì vẫn còn cổ phần của em và chú ba, quyền làm chủ Bạch thị vần nằm vững trong tay nhà họ Bạch! Chỉ cần Bạch thị không biến thành Lưu thị thì em vẫn có đủ thời gian và năng lực
không thích em ngồi trên vị trí này, nhưng việc đã đến nước này, Đoạn này có hình ảnh
***