Bạch Chân Chân bình tĩnh nói: “Liên quan gì đến anh?”
Lư Diềm Linh cười như không cười: “Trần Hạo, đây là việc riêng của nhà họ Bạch chúng tòi! Không liên quan gì tới cậu, lo ăn com đi!”
Bạch Minh Hợp, Bạch Trình Viễn cũng nhíu mày không vui. Tuy họ biết rằng trong chuyện Bạch Thị có sự hỗ trợ cực kỳ lớn của Trần Hạo nhưng lại không nghĩ rằng anh có đủ tư cách nói chuyện ngang hàng với bọn họ.
Trần Hạo thậm chí còn không thèm chia cho bọn họ một ánh mắt: “Một lũ chó nhà có tang mà còn ở đây tự cao tự đại muốn chia cổ phần còng ty à! Nực cười!”
“Cậu... Trần Hạo, cậu nói cái gì?”, Lư Diễm Linh nổi giận.
Bạch Minh Hợp lạnh lẽo nhìn Trần Hạo: “Cậu nói ai là chó nhà có tang?”
Trần Hạo cười nhàn nhạt, khẽ nhấp một ngụm rượu: “Tôi nói các người đều là chó nhà có tang!”
“Cậu...”, lúc này Bạch Trình Viễn cũng không nhịn nổi nữa: “Trần Hạo, cậu đừng có quá đáng, nói chuyện với người lớn thế a?”
Lư Diễm Linh nói: “Đúng đấy, nếu không nhờ có nhà họ Bạch
chấp nhận sự ngu ngốc năm xưa của cậu, sao cậu có được ngày hòm nay? Cho dù cậu giúp đỡ giải quyết cuộc khủng hoảng của Bạch Thị thì sao, đó là báo đáp ân tình của người nhà họ Bạch chúng tôi! ở đó mà đắc ý cái gì?”
Trần Hạo thản nhiên nói: “Sao tôi không thể đắc ý? Tòi không nợ gì mấy người, tòi có ngày hòm nay là nhờ có hai người trong nhà họ Bạch, ngoài trừ vợ tôi thì tòi chỉ biết ơn ông nội, tôi không đi tính sổ với các người là thắp hương bái Phật roi!”
Bạch Minh Hợp tức điên
người, đang định nói chuyện thì Trần Hạo không cho ông ta cơ hội mở miệng mà chặn họng nói tiếp.
“Nếu không phải hai nhà các người bán cổ phần cho nhà họ Lưu thì kế hoạch của nhà họ Lưu có suôn sẻ như vậy không? Phi Nhi sẽ có áp lực lớn vậy sao? Nếu không nhờ tôi cung cấp đủ tiền thì Bạch Thị đã không tồn tại từ lâu rồi, giờ còn dám đòi cổ phần của công ty à? Đúng là vô liêm sỉ!”
Trần Hạo vừa dứt lời, sắc mặt của những người ở đây đều tái mét.