Mạc Tiểu Nhiễm nhìn Giang Ngạo Tuyết, lại nhìn Trần Hạo: “Người phụ nữ của anh?”
Cô ta vừa nói xong, khuôn mặt Giang Ngạo Tuyết liền đỏ lên: “Chúng tôi là đồng nghiệp!”
"Không cần phải giải thích, cô cũng ở đây, có phải là chuyện giống cô nói hay không, đến cục cảnh sát tôi sẽ điều tra rõ!”, Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Trần Hạo hỏi: “Cô nhất định phải làm như thế?”
"Đương nhiên!”, cô ta nói.
Trần Hạo cười ha ha, sau đó bỗng nhiên cất cao giọng: “Cái gì? Sao mấy người có thể làm như thế được, tại sao lại đòi tiền chúng tôi? Không đưa tiền thì sẽ còng tay tôi lại?”
Anh vừa nói xong, Mạc Tiểu Nhiễm liền ngây ra! Đòi tiền cái gì? Nói bậy cái gì thế?
Mạc Tiểu Nhiễm đang muốn nổi giận giải thích, nhưng Trần Hạo căn bản không cho cô ta cơ hội, nói tiếp: “Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi là người bị hại, rất nhiều người đều nhìn thấy, nếu tôi đưa tiền cho cô, không phải thành hối lộ cảnh sát rồi sao? Không phải là không đánh đã khai sao? Sao cô lại làm như thế?”
Mạc Tiểu Nhiễm tức giận sa sầm mặt lại, đã hiểu được Trần Hạo muốn làm trò gì.
"Anh vu oan cho tôi?”
"Không được sao? Không phải vừa rồi cô cũng vu oan người bị hại như tôi thành nghi phạm giết người sao?”
"Anh...”
Mạc Tiểu Nhiễm giận dữ, lúc muốn làm ầm lên, người xung quanh đã nghị luận ầm ĩ.
"Đúng vậy, hai người này là người bị hại, đưa đến điều tra còn được, nhưng còng tay đi có phải là quá đáng rồi không? Còn muốn tiền? Có còn công bằng không vậy?”
"Đúng đấy, ban ngày ban mặt mà còn dám đòi tiền, coi chúng tôi là người chết sao?”
Nghe người xung quanh nghị luận, Mạc Tiểu Nhiễm có xúc động muốn đánh chết Trần Hạo.
"Không phải như anh ta nói đâu, tôi chỉ dẫn anh ta trở về điều tra rõ mọi chuyện ở hiện trường thôi!”, Mạc Tiểu Nhiễm giải thích với người đứng xem.
Nhưng hiển nhiên mọi người đã có ấn tượng với những lời nghe thấy trước, đều không tin.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Chỉ là điều tra rõ mọi chuyện ở hiện trường, thế vì sao lại muốn còng tay tôi lại?”
Mạc Tiểu Nhiễm sững sờ nói không ra lời.
Vừa rồi cô ta chỉ muốn hù dọa Trần Hạo, để tiêu diệt oai phòng của tên khốn nạn này, ai ngờ anh lại giở trò trong chuyện này chứ.
Cấp dưới thấy người xung quanh đang có xu thế bao vây bọn họ thì vội vàng nói thầm vào tai cô ta: “Đội trưởng, dân chúng giận dữ là phiền lắm!”
Mạc Tiểu Nhiễm vô cùng tức giận, không ngờ cơ hội dạy dỗ Trần Hạo đã đưa đến tay rồi, mà còn để tên khốn này tìm ra sơ hở trong câu còng tay của cô ta!
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng Mạc Tiểu Nhiễm cũng biết lúc này không thể cậy mạnh, nếu không sẽ mang đến ảnh hưởng rất xấu cho cảnh sát bọn họ.
Ánh mắt Mạc Tiểu Nhiễm nhìn về phía người đi đường đứng xem cố gắng duy trì vẻ mềm mỏng, nụ cười cứng ngắc.
"Xin lỗi mọi người, vừa rồi chỉ là hiểu nhầm, về phần đòi tiền là do anh ta nghe nhầm! Cảnh sát chúng tôi sẽ không tùy tiện vu oan cho bất kì người nào, càng sẽ không đòi tiền!”, Mạc Tiểu Nhiễm ôn hòa nói.
Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Trần Hạo: “Là hiểu nhầm đúng không?”
Anh cười ha ha, nhỏ giọng nói bên tai Mạc Tiểu Nhiễm: “Cô không đấu lại tôi đâu!”
Nghe anh nói như thế, Mạc Tiểu Nhiễm im lặng hận không thể đè Trần Hạo xuống đất đánh.