Trong ánh mắt lóe lên giãy dụa vài phút, Tiết Vân ngồi xuống: "Được, ngày hòm nay tôi cho cậu Từ mặt mũi!"
Từ Tử Hàm nhìn về phía gã ta chắp tay: "Cảm ơn, Tiết Vân!"
Mà lúc này, người dưới đài không ai dám nói chuyện, trước đó Hà Nham Đông đứng ra, mọi người còn không phục, nhưng lúc này Từ Tử Hàm đứng ra, ai dám không nể mặt mũi?
Đối nghịch với Hà Nham Đòng cùng lắm là mất tiền, nhưng đối nghịch với nhà họ Từ
thì không giống, nhà họ Từ ở tỉnh Sở có mấy ông lớn làm quan, thậm chí có quan hệ không nhỏ với Thủ đô!
Đắc tội với bọn họ, tán gia bại sản là chuyện nhỏ, còn rơi vào ngục tù cũng không chừng!
Lập tức xung quanh yên tĩnh lại, cả căn phòng nghiễm nhiên đã biến thành kịch một vai của Hà Nham Đông.
Mà người trên đài phụ trách bán đấu giá khó chịu vô cùng, nghĩ thầm, mẹ nó, rõ ràng là bán đấu giá, mà lại thành ỷ thế hiếp người, mấy tên con ông cháu cha chết tiệt!
Có điều trong lòng khó chịu, nhưng e ngại người nhà họ Từ, người bán đấu giá cũng không dám biểu hiện ra mặt.
"Các vị! Có thể bắt đầu được chưa?", người bán đấu giá hỏi.
"Được chứ?", Hà Nham Đòng kiêu ngạo ngút trời nói.
"Được! Nguyên Linh Châu này giá khởi đầu mười triệu!"
"Mười một triệu!", Hà Nham Đông trực tiếp ra giá.
Phía dưới yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, giống như Hà Nham Đòng tưởng tượng vậy,
không ai dám ra giá.
Khuôn mặt Hà Thi Vân sùng bái nhìn Từ Tử Hàm, không ngừng chạm vào cánh tay gã: "Tử Ham, anh giỏi quá!"
Từ Tử Hàm cười nhạt: "Chỉ là việc nhỏ! Mọi người đều là bạn bè, nên giúp đỡ nhau!"
"Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm?", mặt Hà Thi Vân đầy thẹn thùng nói.