Anh Chồng Khờ

Chương 82: Chương 82: Người đàn ông anh tuấn




Tiêu Nhất Phi cười khúc khích: "Cái tên này, diễn vai được bao nuôi đến ghiền rồi phải không? Được rồi! Tôi sẽ chuyển ngay cho cậu một triệu, dùng trong một tháng trước đã!"

Trần Hạo cười ha ha: "Phải nói là cô quả thật có mắt nhìn tốt đó!"

“Con mợ cậu, nhóc!”, Tiêu Nhất Phi lại cười.

Sau đó, Tiêu Nhất Phi không nói bằng giọng điệu dụ dỗ nữa, rất trịnh trọng nhìn Trần Hạo, nói: "Hôm nay tôi tới đây đặc biệt muốn cảm ơn cậu! Sau khi cậu điều trị cho tôi lần thứ hai, cả người tôi đã thoải mái hơn rất nhiều. Khoảng thời gian trước, tôi gần như đã muốn chết rồi, nhưng bây giờ mỗi sáng thức dậy, thế giới trong mắt tôi thật đẹp, màu sắc lộng lẫy, không khí thật trong lành! Cuộc sống có muôn màu muôn vẻ!"

Trần Hạo nói: "Tôi cũng thấy được, hiệu quả không tệ!"

"Cậu có yêu cầu gì thì cứ tùy ý nói ra, cho dù là quá đáng tôi cũng có thể đáp ứng được!"

Tiêu Nhất Phi quay mặt đi, người phụ nữ này giống như yêu nữ tái sinh vậy, đôi mắt nhỏ, ngay cả những biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cũng đầy mê hoặc!

"Muốn dùng thân báo đáp thì thôi không cần, tôi đây chỉ bán nghệ chứ không bán thân đâu!"

"Phụt! Cái tên này, cậu có biết có bao nhiêu người xếp hàng chỉ để được chị đây nhìn một cái hay không? Cậu thì hay rồi, cho cậu cơ hội cậu lại không muốn!", Tiêu Nhất Phi nói.

Trần Hạo cười nói: "Nếu như cô thật sự muốn cho tôi cơ hội, vậy giúp tôi kiếm một ít dược liệu đi!"

“Dược liệu?”, Tiêu Nhất Phi ngẩn người.

"Tôi chữa trị cho người khác trước nay cũng không thể chỉ dùng tay không được!"

Thực ra, Trần Hạo muốn có dược liệu là để bí mật luyện khí cơ thể bằng bí pháp Âm Dương Cửu Thiên quyết.

Mặc dù anh và Tiêu Nhất Phi quen biết nhau, nhưng không quá thân thiết, vì vậy Trần Hạo vẫn giấu lại cho mình một số thông tin quan trọng.

“Hay là tôi đưa thẳng cậu đến Bách Vị Trai nhé?”, Tiêu Nhất Phi cười hỏi.

Bách Vị Trai là một trong những hiệu thuốc trung y nổi tiếng nhất ở Hải Dương.

Trần Hạo nói: "Tôi e rằng Bách Vị Trai có thể không có các loại dược liệu mà tôi muốn!"

"Ồ! Nói nghe thử xem!"

"Tôi cần Bát Giác Liên lá vàng và Bách Lưỡng Kim trăm năm!"

Trần Hạo nói ra, trong số dược liệu cần thiết để luyện khí cơ thể, thì hai vị thuốc này là hiếm nhất!

Nghe vậy, Tiêu Nhất Phi nhíu mày, Bát Giác Liên khá phổ biến, nhưng cô ấy chưa từng nghe nói đến Bát Giác Liên lá vàng, lại còn có Bách Lưỡng Kim, vị thuốc đó mười năm còn hiếm gặp chứ đừng nói là trăm năm!

Nhìn vẻ mặt của Tiêu Nhất Phi, Trần Hạo cảm thấy cô ấy dường như rất hiểu y thuật, hơn nữa đã từng nghe nói đến hai loại dược liệu không thông dụng này? Nếu vậy thì người phụ nữ này cũng khá thú vị!

Tiêu Nhất Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là cũng có chỗ có những thứ này, tôi dẫn cậu đi xem sao".

Trần Hạo hỏi: "Ở đâu?"

"Dẫn cậu tới thì cậu sẽ biết thôi!"

Nói xong, Tiêu Nhất Phi mỉm cười thần bí rồi khởi động xe.

Ngay sau đó, Tiêu Nhất Phi lái xe đến phía trước một câu lạc bộ tư nhân!

Nhìn chung quanh, Trần Hạo có chút sững sờ: "Dẫn tôi tới đây làm cái gì, cô đang rắp tâm muốn làm gì tôi đó!"

"Muốn làm cái gì? Nếu tôi thật sự muốn bao nuôi cậu, thì tôi nhất định sẽ ném cậu vào khu ổ chuột, để cậu chịu ánh mắt dè bĩu của người khác, thường ngày cũng không cho cơm ăn áo mặc, để tránh việc tôi cho cậu ăn ngon mặc đẹp xong rồi cậu lại bị người khác câu đi mất!"

Nhìn thấy Tiêu Nhất Phi hào hứng nói vậy, Trần Hạo trưng ra nét mặt đau lòng, nói: "Thảo nào người khác luôn nói lòng dạ phụ nữ độc ác nhất!"

“Biết sợ rồi hả!”

“Sợ lắm rồi!”

Tiêu Nhất Phi nhịn không được mà bật cười: "Thật sự là tôi không dẫn cậu tới đây để làm gì cậu hết đâu. Chỗ này là Câu lạc bộ Thiên Minh. Nơi đây không chỉ tổ chức các loại yến tiệc, mà còn tổ chức đấu giá. Những dược liệu quý hiếm sẽ được bán đấu giá ở đây mỗi thứ hai, thứ tư và thứ sáu. Tôi đã đến đây 1 lần rồi, tình cờ hôm nay là thứ tư, tôi dắt cậu đến để xem qua một chút, biết đâu lại tìm thấy món đồ ưng ý!"

“Lại có chỗ tốt như vậy sao, vậy còn chần chờ gì nữa!”, Trần Hạo cười ha ha rồi nói.

Sau khi cả hai đậu xe vào bãi, họ đi thẳng vào câu lạc bộ.

Bởi vì đã từng tới đây trước đó, nên Tiêu Nhất Phi đã đăng ký làm thành viên, có người ra đón hai người vào trong sảnh.

Hiện tại, rất nhiều người tụ tập ở cổng khu đấu giá đều bàn tán xem hôm nay sẽ đấu giá dược liệu quý nào.

Hai người bỏ qua đám đông đang xôn xao, đi thẳng đến lối vào chính của phòng đấu giá, nhưng đột nhiên lại có một giọng nói vang lên sau lưng hai người.

“Nhất Phi?”, Tiêu Nhất Phi cau mày khi nghe thấy tiếng gọi này.

Trần Hạo quay sang liền nhìn thấy một người rất đẹp trai đứng bên cạnh.

Vẻ ngoài của người vừa đến rất trau chuốt, rất đẹp trai, chiếc mũi cao đẹp thể hiện được nét kiêu ngạo của anh ta. Khuôn miệng hoàn mỹ, luôn mang theo một nụ cười. Nụ cười này khiến anh ta toát lên được vẻ dịu dàng và thư thái. Bộ âu phục giản dị màu be tôn lên dáng người thẳng tắp phi phàm của anh ta.

Và điều ấn tượng nhất của anh ta chính là đôi mắt phượng thường chỉ có phụ nữ mới có, nhưng đôi mắt này không hề gây ra một chút mất cân đối nào trên gương mặt của anh ta, mà ngược lại, chúng rất hợp với những đường nét trên gương mặt của anh ta, tạo cho người đối diện một sức hút lạ thường.

“Sao anh lại ở đây?”, Tiêu Nhất Phi cảnh giác hỏi.

“Cùng bạn bè đến chơi đó mà!”, chàng trai cười nói, ánh mắt đảo qua phía Trần Hạo, trong mắt lóe lên ánh nhìn kì lạ.

Trần Hạo bối rối, anh chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. . ngôn tình hay

Nhưng vừa rồi ánh mắt của người kia rõ ràng là nhận ra anh!

Gã này là ai? Trần Hạo không khỏi suy nghĩ.

Chàng trai kia cười nói: "Nhất Phi, lẽ nào em không muốn giới thiệu chúng tôi với nhau sao?"

Tiêu Nhất Phi nói: "Đây là Trương Nguyên, đây là Trần Hạo!"

Trần Hạo nghe nói người này là Trương Nguyên, lập tức hiểu được tại sao vừa rồi ánh mắt của anh ta lại nhìn anh như vậy!

"Ngưỡng mộ danh tiếng của cậu Trần đã lâu, luôn muốn gặp nhưng không có cơ hội, bảo người đi mời mấy lần cũng không được gặp, cậu Trần đây đúng là khó gặp quá!", Trương Nguyên mỉm cười nói, trong lời nói có ẩn ý.

Đương nhiên, Trần Hạo hiểu ý của Trương Nguyên, mỉm cười nói: "Không mời được thì chắc là do anh Trương đây không thành tâm, nếu tôi như con chó con mèo vậy, ai gọi cũng tới, chẳng phải tôi cũng chính là loại người chẳng ra gì hay sao? Nếu như anh Trương đây tự mình mời, tôi bảo đảm chỉ cần mời một tiếng là được!"

Trương Nguyên bật cười, ánh mắt sắc bén: "Cậu Trần đúng là người không tầm thường! Xem ra tôi nên đích thân tới mời cậu mới phải!"

Trần Hạo ngừng nói chuyện với Trương Nguyên, đi thẳng vào sảnh chính, Tiêu Nhất Phi đi theo sau.

Sau khi hai người rời đi, nụ cười của Trương Nguyên dần trở nên u ám: "Xem ra tên ở rể này cũng có chút thú vị. Vẫn phải thăm dò lần nữa!"

Lúc này, Trần Hạo đã tìm được một vị trí tốt, cùng Tiêu Nhất Phi ngồi xuống.

Nhân viên phụ trách đấu giá đã phát danh sách các loại dược liệu quý sẽ đấu giá hôm nay cho mọi người có mặt.

Sau khi lấy được danh sách thuốc, Trần Hạo quét mắt từ trên xuống dưới, cũng không thấy được thứ mà anh cần, nhưng cuối cùng cũng có thứ khiến anh chú ý.

Trọng tâm của cuộc đấu giá này là một cây sâm tuyết ngàn năm tuổi.

Sâm tuyết ngàn năm nếu rơi vào trong tay người khác thì nhiều lắm cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nếu Trần Hạo lấy được, phối cùng các loại dược liệu khác, thì còn có thể biến nó thành bài thuốc cải tử hoàn sinh.

Cho nên Trần Hạo lập tức cảm thấy hưng phấn, mặc dù không có loại dược liệu mình cần nhưng cũng không quá thất vọng.

Tiêu Nhất Phi đọc xong bản kê khai, nói: "Thật đáng tiếc, không có thứ mà cậu muốn!"

Trần Hạo nói: "Mặc dù không có hai loại dược liệu đó, nhưng đây vẫn sẽ là một chuyến đi đáng giá nếu như có thể thu được cây sâm tuyết ngàn năm tuổi đó!"

Tiêu Nhất Phi thắc mắc hỏi: "Sâm tuyết này có tác dụng gì?"

Trần Hạo nói: "Nhỏ thì có thể dưỡng nhan dưỡng dáng, tu âm bổ dương! Lớn thì có thể nối lại chân tay gãy, tạo máu sinh cơ, có rất nhiều công hiệu!"

"Thần kỳ vậy sao?"

“Đương nhiên!”, Trần Hạo mỉm cười gật đầu, Trương Nguyên cách đó không xa đang nói chuyện với mọi người, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Nhân tiện, tôi chưa từng có cơ hội hỏi, Trương Nguyên này là người thế nào vậy?"

Tiêu Nhất Phi cười khổ: "Người họ Trương này không đơn giản, hắc bạch lưỡng đạo đều có quen biết, gia tộc của anh ta có ảnh hưởng rất lớn trong vùng. Bản thân anh ta cũng chính là người văn võ song toàn, nổi danh khắp chốn".

"Vậy anh ta đang theo đuổi cô hay là muốn cậy mạnh cướp lấy con gái nhà người ta luôn đây?"

Phụt! Tiêu Nhất Phi không khỏi bật cười thích thú.

"Cậu dùng từ kiểu... nhưng mà cũng khá chính xác đó!"

Tiêu Nhất Phi không nói về chuyện đó nữa, mà Trần Hạo cũng nói đến đó rồi ngưng.

Hai người cũng không nghĩ tới, khi buổi đấu giá vừa mới bắt đầu, thì Trương Nguyên đã tiến đến chỗ ngồi của họ.

Hiện tại trong lòng Trần Hạo chỉ một mực suy nghĩ về cây sâm tuyết ngàn năm tuổi, nên không thèm phản ứng.

Trương Nguyên cười nhìn Tiêu Nhất Phi, nói: "Đã có dịp gặp nhau rồi thì chúng ta ngồi cùng nhau nhé?"

“Xin lỗi, tôi hy vọng sẽ có không gian riêng tư ngồi với Trần Hạo, có một số lời nói không tiện để cho người khác biết!”, Tiêu Nhất Phi lạnh lùng từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.