“Đến Quách Cự mà cũng dám đắc tội, người phụ nữ này đúng là to gan! Có ai không biết từ sau khi tới tỉnh Sở đầu tư, Quách Cự luôn giữ mối quan hệ mật thiết với chính quyền tỉnh chứ? Nghe nói ông ta được mấy ông lớn coi trọng!”
“Đúng vậy! Người phụ nữ này quá to gan rồi! Quách Cự nổi tiếng bụng dạ hẹp hòi. Lần trước ở một bữa tiệc, ông chủ Trương ở Hâm Thành tỉnh Sở vì không nhận ra Quách Cự mà nói lời đắc tội, cuối cùng chuyện làm ăn trong tay đang êm đẹp bị ông ta phá vỡ. Người phụ nữ này quá không khôn khéo!”
Mọi người nói chuyện cũng không nhỏ giọng, mấy người đều nghe được.
Mặt Quách Cự đầy đắc ý, nói với Tiêu Nhất Phi: “Tôi không quan tâm cô thuộc công ty nào, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, xin lỗi tôi, nếu không… Hừ hừ!”
Mặt Quách Cự đầy vẻ uy hiếp, Tiêu Nhất Phi lại giảo hoạt nghiêng đầu nhìn về phía Trần Hạo.
“Anh yêu, anh nhìn đi, ông ta hung dữ với em!”
Trần Hạo không biết nói gì, thầm nghĩ, sao mới chớp mắt mà thù oán này đã chuyển từ chỗ Tô Hâm Dao sang mình rồi?
Dường như lúc này Quách Cự mới chú ý tới Trần Hạo.
“Thằng kia, tao cảnh cáo mày, không phải chuyện gì cũng xen vào được, muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải có bản lĩnh, nếu không bản thân bị kéo vào…”
“Tôi nói này, sao ông nói nhảm nhiều vậy chứ? Đừng có mà cản trở chúng tôi ăn cơm! Nhân lúc tôi chưa nổi giận, giữ lại chút thể diện cho ông thì ông mau cút đi, thông minh chút!”, Trần Hạo không nhịn được trực tiếp cắt lời Quách Cự.
“Mày nói gì? Tao thấy mày muốn tìm phiền toái hả?”, Quách Cự tức giận đến đỉnh điểm, vốn dĩ ông ta cảm thấy có thể làm nhục Tô Hâm Dao một phen, không ngờ rằng trái lại bản thân mình bị làm nhục.
Bị người ta chọc tức trước mặt người ngoài, Quách Cự cảm thấy rất mất mặt. Nếu không lấy lại thể diện, chuyện này bị đồn ra ngoài, làm sao ông ta có thể lăn lộn được nữa?
“Ông điếc à? Hay bị ngu? Tôi bảo ông cút đi!”, Trần Hạo cũng không nhịn được, cảm thấy Quách Cự y như ruồi nhặng, rất đáng ghét.
Quách Cự cười phá lên, cảm thấy Trần Hạo chính là một tên ngu ngốc không biết sống chết!
Ông ta đang suy nghĩ nên đối phó thằng nhãi này thế nào, không ngờ anh lại chủ động cho Quách Cự một lý do, nói lời ngông cuồng. Con mẹ nó, ông đây sẽ mượn cơ hội cho mày biết, đắc tội tao sẽ có kết cục thế nào!
“Nếu mày muốn tìm phiền toái đến vậy, thì tao tác thành cho mày!”, Quách Cự cười nham hiểm, vẫy tay gọi mấy tên vệ sĩ tới.
Vệ sĩ của Quách Cự ít nhất đều là bộ đội đặc chủng giải ngũ, đặc biệt là Vương Cương, vệ sĩ chính, gã từng là nhân vật mũi nhọn của bộ phận đặc biệt của nhà nước!
Nhìn thấy cảnh này Vương Cương lạnh lẽo liếc Trần Hạo: “Này cậu, tôi không muốn làm khó cậu, tôi đề nghị cậu tốt nhất nên xin lỗi ông Quách, vậy thì có thể tránh được tổn thương!”
Những vệ sĩnh xung quanh cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Hạo, đều cảm thấy nếu anh không nghe lời thì nhất định sẽ gặp xui xẻo!
Nhưng chẳng ai ngờ tới, mọi chuyện căn bản không như bọn họ nghĩ.
Vương Cương vừa dứt lời, một cái bóng đen đánh về phía mặt gã, nhanh đến mức khiến người ta giận sôi!
Trong lúc ngơ ngác, Vương Cương nghe có âm thanh lanh lảnh, sau đó, mặt gã cảm thấy đau đớn. Trong phút chốc, Vương Cương điên lên, như thể mình bị một lực mạnh ném về phía cửa.