Trần Hạo bình thản nhìn người phụ nữ đang nói chuyện kia. Cô ta là Bạch Chân Chân, em họ của Bạch Phi Nhi!
Cô ta luôn luôn coi Trần Hạo như là tên ngốc. Việc anh trở thành rể của nhà họ Bạch thì đúng là một sự sỉ nhục! Cô ta chưa bao giờ bày ra vẻ mặt dễ chịu cho Trần Hạo, cứ hơi tí là lôi anh ra làm nhục.
“Cái loại vô dụng như anh sao không chết đi kia chứ! Dù sao anh mà tồn tại thì cũng chỉ là một con sâu hại người hại ta mà thôi!”, Bạch Chân Chân nói thẳng, vẻ mặt tràn đầy sự ghét bỏ.
Trần Hạo chau mày, lướt qua nhìn Bạch Chân Chân. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Chân Chân bỗng nhiên sửng sốt!
Tên ngốc này hình như đã thay đổi rồi!
Nhưng cũng không nói được là thay đổi ở đâu, cô ta lại không tự chủ mà nhìn vào mắt Trần Hạo nữa.
Trần Hạo không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Bạch Chân Chân!
Sự ghê tởm mà Bạch Chân Chân cho anh cũng tương tự với việc một cô gái nhà giàu khinh thường một thằng ăn bám vậy!
Trần Hạo nói là để bụng thì ánh mắt anh lúc này có một chút tức giận. Nói là không để bụng, vì là người đã sống hai đời người rồi, việc gì phải lắm lời với một con bé tóc vàng chứ?
“Anh lườm tôi á? Cái đồ ngốc như anh mà cũng dám lườm tôi?”, Bạch Chân Chân khó tin, phẫn nộ thét lên.
Mặc dù Trần Hạo chỉ nhìn cô ta một cách rất bình thường, nhưng cô ta lại cho là anh đang lườm mình. Lúc trước, dù cô ta có quát mắng thế nào thì Trần Hạo cũng gần như không dám nhìn cô ta mà!
“Chân Chân, đủ rồi!”, một tiếng quát vang lên. Chỉ thấy một cô gái vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn rất xinh đẹp đi từ cửa lớn vào!
Bạch Chân Chân nhìn thấy cô thì khí thế liền giảm mạnh, nhưng vẫn khó chịu nói: “Ai bảo anh ta đi lung tung chứ, làm chị tìm anh ta từ lúc tan làm đến giờ! Em chỉ giúp chị dạy dỗ anh ta mà thôi, một thằng ngốc...”
“Anh ta là chồng của chị, nên không cần em dạy dỗ!”, Bạch Phi Nhi bình tĩnh nói.
Bạch Chân Chân sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi: “Một thằng ngốc…”
“Em về phòng đi!”, Bạch Phi Nhi chỉ lên tầng 2, nói thẳng.
Bạch Chân Chân lườm Trần Hạo, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi đi thẳng lên tầng.
Cô ta không hiểu nổi, rõ ràng Bạch Phi Nhi là người được dòng họ quan tâm nhất, lại còn xinh đẹp, được bao nhiêu anh theo đuổi điên cuồng, nhưng lại cứ luôn bảo vệ cái thằng ngốc này!
Không lẽ Bạch Phi Nhi không biết thằng ngốc này không chỉ là nỗi nhục của mình cô mà còn là của cả gia tộc hay sao!
“...”
Phòng khách chỉ còn lại hai người, Trần Hạo đánh giá Bạch Phi Nhi – người vợ hợp pháp của anh!
Xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp! Từ khuôn mặt cho đến thân hình và khí chất đều làm người ta mê muội!
Đàn ông bình thường mà nhìn thấy cô thì sẽ đều nổi lên khát vọng chinh phục!
Không những xinh đẹp mà còn rất lương thiện!
Anh mất tích, cô chạy khắp nơi đi tìm!
Bạch Chân Chân sỉ nhục anh, cô đứng ra bảo vệ anh!
Trong trí nhớ của Trần Hạo, có vô số chuyện như thế!
Vừa nghe đã biết cô chính là một người vợ phù hợp! Nhưng Trần Hạo biết, bọn họ là hữu danh vô thực!
Trần Hạo nhìn rất rõ ánh mắt của Bạch Phi Nhi, với anh, cô chỉ đang thực hiện lời thề với ông Bạch và xuất phát từ lòng lương thiện của mình mà thôi!
Trần Hạo đang định nói chuyện thì Bạch Phi Nhi đã nhìn sang bộ quần áo ướt đẫm của anh, bèn hỏi: “Anh đã đi đâu vậy?”
Vừa nói xong, cô liền cười khẩy chính mình. Một tên ngốc sao có thể trả lời được chứ. Vậy là cô nói thêm: “Anh đi tắm trước đi!”
Nói xong, cô liền đi lên tầng.
Trần Hạo bất lực cười, anh còn không có cả cơ hội nói chuyện hả?
Nhưng người anh đang ẩm ướt, rất khó chịu, liền về phòng lấy quần áo đi tắm.
Vừa vào phòng tắm, Trần Hạo đã nghe thấy một tiếng nhạc vang khắp căn nhà! Anh cũng biết đây là phương thức mà Bạch Chân Chân dùng để bày tỏ sự bất mãn của mình!
Anh cũng không quan tâm, cứ tắm trước cái đã!
“...”
Bạch Phi Nhi về phòng, khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi.
Thất vọng? Chưa phải. Đằng đẵng 3 năm liền, Trần Hạo vẫn luôn như vậy! Nhưng chuyện hôm nay thật sự rất kỳ lạ!
Hôm nay, cô dẫn Trần Hạo đến công ty. Cô vốn đã hẹn với giáo sư khoa tâm thần sẽ chữa trị cho Trần Hạo vào lúc 5 giờ chiều!
Nhưng Trần Hạo lại luôn luôn biến mất khi gần đến giờ tan làm!
Trần Hạo ngu ngốc, nên rất ít khi ra khỏi phòng hoặc công ty một mình, vì cô yêu cầu như vậy! Mất tích càng là chuyện không bao giờ xảy ra.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nảy sang một vấn đề khác, sao Trần Hạo lại về được? Công ty cách nhà khá xa đấy!
“Cô chủ, cậu Lưu đến ạ!”, bà vú Vương gõ cửa phòng Bạch Phi Nhi, nói.
“Ừ, tôi xuống ngay đây!”
Bạch Phi Nhi trả lời ngay rồi hơi chau mày.
Đã nửa đêm rồi, Lưu Gia Ấn còn đến đây làm gì nữa?
Ông nội của Lưu Gia Ấn ngày xưa đi theo ông Bạch làm kinh tế, ông Bạch cũng không bạc đãi người này, cho nhà họ Lưu không ít cổ phần của tập đoàn Bạch Thị.
Hiện giờ, người nhà họ Lưu không chỉ là cổ đông của tập đoàn Bạch Thị mà còn đảm nhiệm không ít chức vụ trong tập đoàn.
Bạch Phi Nhi cũng không dám chậm trễ mà vội vàng đi xuống.
“Phi Nhi, đã có tin tức gì của Trần Hạo chưa? Anh cũng đã đem người đi tìm kiếm phạm vi bên ngoài công ty rồi!”
Lưu Gia Ấn nhìn Bạch Phi Nhi với vẻ mặt tham lam, nhưng đã che giấu nó đi rất nhanh, đổi sang vẻ lo lắng.
“Em nói xem, không biết là anh ta đi đâu mất rồi! Làm em lo lắng như thế khiến anh cũng lo lắng theo! Hay là anh lại phái người đi tìm tiếp nhé!”
Bạch Phi Nhi nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Anh ấy đã về rồi”.
“Về rồi?”, sắc mặt Lưu Gia Ấn hơi thay đổi, sau đó thì gượng gạo mỉm cười: “Thế có nói là đi đâu không?”
“Không!”, Bạch Phi Nhi cảm thấy phản ứng của Lưu Gia Ấn hơi kỳ lạ, nhưng mà cô không tiện hỏi thẳng.
Lưu Gia Ấn nghĩ bụng, chắc chắn là thằng ngốc đó không nói được cái gì hay ho rồi, bèn yên tâm không ít. Sau đó, hắn ta híp mắt cười: “Phi Nhi, anh nghĩ nên đưa anh ta đến nhà điều dưỡng đi! Giờ thế này làm em thêm rắc rối, mà cũng không tốt cho anh ta. Anh biết có mấy nhà điều dưỡng tốt lắm!”
Lưu Gia Ấn vừa nói vừa quan sát phản ứng của Bạch Phi Nhi, nhưng Bạch Phi Nhi còn không buồn liếc mắt.
“Ly hôn rồi đưa anh ta đến viện điều dưỡng, nuôi anh ta cả đời, thế cũng là một loại ơn nghĩa rồi. Không lẽ em thật sự định dính lấy anh ta mãi hay sao? Chỉ cần em muốn, giờ anh sẽ đưa anh ta đến viện điều dưỡng ở ngoại ô luôn. Ở đó có cổ phần của nhà anh, anh ta sẽ được sống tốt, mà em cũng được yên ổn! Chứ sẽ không như hôm nay...”
Bạch Phi Nhi vừa định nói chuyện thì bên tai đã vang lên một âm thanh khiến cô suýt chút nữa thì đứng không vững:
“Đưa tôi đến viện điều dưỡng hay là đưa tôi xuống sông Hộ Thành vậy?”
Âm thanh quen thuộc đến mức Bạch Phi Nhi không cần quay đầu cũng biết đó là Trần Hạo!
Nhưng Trần Hạo là một tên ngốc không nói chuyện được cơ mà!
Lưu Gia Ấn cũng sững sờ tại chỗ. Trần Hạo từ phòng tắm đi ra, đứng đối diện với hắn ta, cười như không cười, nhìn hắn ta bằng ánh mắt chơi đùa.
“Anh, anh có ý gì?”, Lưu Gia Ấn tiếp lời theo bản năng.
“Tôi có ý gì thì anh phải biết rõ chứ!”, Trần Hạo nheo mắt, bước lên phía trước.
“Anh không ngốc nữa!”, sắc mặt của Lưu Gia Ấn trở nên kinh hoảng.
Lúc này, ánh mắt Trần Hạo sáng vô cùng, thần sắc tự nhiên, làm gì có bộ dáng không có não như xưa nữa.
Trần Hạo cười nhẹ: “Tôi còn phải cảm ơn anh nữa đấy! Nhưng anh còn chưa trả lời tôi mà! Anh muốn đưa tôi làm mồi cho cá dưới sông Hộ Thành hay là nghỉ ngơi ở viện điều dưỡng đây?”
Lưu Gia Ấn thất thần rồi nhanh chóng phản ứng lại!
Không ngốc nữa thì làm sao? Một tên ngốc không quyền không thế, dù có khỏe lại thì làm được gì chứ?
- ------------------