Một vài trưởng phòng còn lại vào công ty hơi muộn không khỏi tò mò mà hỏi.
"Ai vậy!''
"Lưu Phong! ông nội của Lưu Gia Ấn, cổ đông lớn thứ hai của Bạch thị, năm đó ông ta và ông nội của chủ tịch Bạch cùng nhau giành giang sơn, xem ra hòm nay e rằng phải đổi chủ rôi.
Mọi người lần lượt sốc, tiếng xì xào càng to hơn.
Lưu Phong ở cửa mặt mày rạng rỡ, cười rất thân thiện.
Mấy cổ đông bước tới nịnh bợ.
"ông Lưu đến rồi! Sao không
nói trước vậy? Để chúng tòi đi xuống nghênh đón ông!”
Lưu Phong nhìn những cố đông này, mỉm cười: "Tôi cũng đã giao quyền lợi cho cháu trai rồi, đón gì chứ, hôm nay đúng lúc ở gần đây, bất giác nhớ tới những chuyện với ông Bạch trong quá khứ nên không nhịn được lên đây xem, mọi người họp đi, coi như tôi không tồn tại là được!”
Mấy vị cổ đông gật gù, ngồi vào vị trí của mình.
Còn Lưu Phong thì mỉm cười ngồi vào ghế bên cạnh Bạch Phi Nhi, cũng không có ai
cướp ghê phụ này với ông ta.
Sau đó, Lưu Phong nhìn khuôn mặt của Bạch Phi Nhi. "Phi Nhi, đã nhiều năm không gặp cháu, càng ngày xinh đẹp ra!"
Bạch Phi Nhi cười khẽ: "ông Lưu quá khen rồi!"
Lưu Phong nói có hàm ý: "Phi Nhi xuất sắc như vậy, bảo sao đứa cháu ngốc đấy của ông nhớ mãi không quên!"
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Lưu Gia Ấn rồi nói:" Giờ cháu đã có chồng, ông đừng nói đùa!”
Nghe thấy câu nói hời hợt này của Bạch Phi Nhi, ánh mắt Lưu Phong không khỏi nhìn vào Trần Hạo, trong mắt lóe lên tia sáng.
Trần Hạo làm ra vẻ như không biết Lưu Phong đã tới, không đếm xỉa ánh mắt khiêu khích của ông ta!
Lưu Phong cười khẩy, huênh hoang gì chứ? Kịch hay vừa mới bắt đầu thòi!
Mọi người đã ngồi vào chỗ, cuộc họp bắt đầu, theo thường lệ, sau khi các trưởng phòng trình bày tình hình của bộ phận mình xong, Giang Ngạo Tuyết
cuối cùng mô tả tình trạng tiêu thụ của công ty một lượt và nói sơ qua về vốn hoạt động tốt gần đây.
Lưu Gia Ấn cười nói: "Đúng là vốn hoạt động tốt nhưng vấn đề của Bạch thị rất nhiều, một số vấn đề về hợp đồng giữa Bạch thị và các nhà cung cấp tạo thành nguyên nhân dần đến tình trạng hiện giờ của công ty, những vấn đề này đều qua tay của Bạch Tường Vũ! Chỉ có điều hiện nay anh ta bốc hơi khỏi nhân gian, sống không thấy người chết không thấy xác, anh rất muốn hỏi Phi Nhi, có phải nhà họ Bạch sợ chịu trách nhiệm nên giấu Bạch Tường Vũ
đi rồi không?”
Bạch Phi Nhi ngẩn người, không ngờ Lưu Gia Ấn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
"Phó tổng giám đốc Lưu, tôi hy vọng anh đừng tự suy đoán một số chuyện không có căn cứ, anh nên biết, Bạch Tường Vũ cũng chính là anh họ tôi, trước mắt đã bị cảnh sát quy vào tội giết người cướp của, cũng có nghĩa là, xét từ thái độ của phía cảnh sát, Bạch Tường Vũ đã chết rồi, không phải nhà họ Bạch sợ chịu trách nhiệm nên giấu Bạch Tường Vũ đi như anh đã nói!", cô giải thích.
Bạch Phi Nhi nói vậy, bên dưới bùng nổ trong nháy mắt.
Phần lớn bọn họ đều lần đầu tiên nghe nói chuyện Bạch Tường Vũ chết, đưa mắt nhìn nhau nói đủ loại!
Lưu Gia Ấn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn trước mặt, nói: "Tuy rằng chuyện đúng là như em nói nhưng vẫn luôn không tìm thấy thi thể, anh rất nghi, nói không chừng mấy ngày nữa khi tình thế của Bạch thị qua rồi thì Bạch Tường Vũ lại xuất hiện, công khai tiếp tục làm phó tổng của anh ta! Nếu là như vậy, có phải là bất còng với những nhân viên làm việc chăm chỉ khác
trong Bạch thị không nhỉ?”
Bạch Phi Nhi mơ hồ cảm thấy thái độ của hắn ta đối xử với mình hôm nay rất khác lúc bình thường, đang định nói gì đó thì Lưu Phong đã lên tiếng.
"Bạch thị vẫn luôn tuân theo nguyên tắc công bằng chính trực, trước đây khi lão Bạch và tòi ở tập đoàn, vẫn luôn tuân theo tôn chỉ vua phạm pháp cùng tội với dân thường! Cho dù tôi và lão Bạch làm sai chuyện gì thì đều xin lỗi mọi người trong cuộc họp, chủ tịch Bạch sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý! Mọi người yên tâm!", Lưu Phong cười nói.