Gã mặt sẹo hoảng sợ quay đầu lại, thấy Trần Hạo đang đứng cách hắn ta một mét cười tủm tỉm, ngay sau đó một cái tát kinh thiên động địa trực tiếp bay thẳng vào mặt hắn ta.
Gã mặt sẹo muốn điên rồi, không ngờ cái người qua đường đột nhiên xuất hiện này lại mạnh như vậy!
Một cái tát kia khiến hắn ta cảm thấy như bị một cái búa thép gõ trúng vậy.
Gã mặt sẹo ý thức được khi nãy chỉ cần người này muốn, một cái tát đó đủ để đánh gãy xương sống của mình!
Rốt cuộc người này là ai? Sao lại khủng bố như vậy?
Gã mặt sẹo bị đánh bay vài mét, tràn ngập hoảng sợ ngã xuống đất, người của Bá Đồ đuổi sát theo đè chặt hắn ta xuống đất.
Vài giây sau, Phượng Loan, người phụ trách nhiệm vụ lần này của Bá Đồ mới đuổi đến từ phía sau, tung một cú đá vào bụng gã mặt sẹo đang vùng vẫy.
Gã mặt sẹo đau đớn lầm bầm, không có nửa phần sợ hãi, hung dữ nhìn Phượng Loan: “Đừng vội đắc ý, sẽ có người trừng trị các người thôi”.
“Chó nhà có tang mà đòi bức bách ai chứ!”, Rầm! Trần Hạo khó chịu đá vào miệng gã mặt sẹo, lập tức khiến máu và răng của hắn ta văng tứ tung, cuối cùng không nói được nữa.
Anh liếc nhìn gã mặt sẹo, ánh mắt tức giận rơi xuống người Phượng Loan: “Người của Bá Đồ? Đến đây, chúng ta cùng tâm sự!”
Phượng Loan chậm rãi đi đến trước mặt Trần Hạo: “Làm sao anh nhìn ra được?”
Trần Hạo đánh giá Phượng Loan một phen, sau đó mới giật mình phát hiện người con gái này thật đẹp.
Lúc này Phượng Loan đang mặc một bộ trang phục công sở, nhìn thế nào cũng giống thành phần trí thức cấp cao, bộ quần áo đơn giản hơi bó sát làm nổi bật vóc người hoàn mỹ như người mẫu của cô ta, phối với một chiếc khăn choàng đang thịnh hành cùng mái tóc nâu gợn sóng, đôi mắt tối đen tĩnh lặng lộ ra vẻ uy nghiêm.
Mặc dù cách ăn mặc giống thành phần trí thức nhưng không phải cái loại trí thức yêu quý những món trang sức tạp nham, mà là loại người sạch sẽ chỉnh tề, mặt mũi ẩn chứa uy nghiêm, rất có khí thế.
Trần Hạo cười nhẹ: “Sử dụng cùng một loại thiết bị nghe lén, ở trong nước có bao nhiêu người có tư cách dùng thứ này chứ? Chỉ tiếc những người này toàn là thùng cơm, tai nghe đều bị lộ hết rồi!”
Nghe được những lời này của Trần Hạo, Phượng Loan cả kinh.
Quét mắt nhìn thủ hạ, bỗng thấy người ở phố đối diện trên mặt đất, sợi dây tai nghe màu trắng đang treo dọc trên cổ, tương phản rõ rệt với làn da ngăm đen của anh ta, khiến người khác dễ dàng thấy được!
Phượng Loan tức giận trừng mắt, nhất thời người nọ sợ tới mức vội giấu kín!
“Chỉ bằng cái này mà anh khẳng định chúng tôi là người của Bá Đồ?”, Phượng Loan hỏi.
Trần Hạo sờ mũi nói: “Thật ra muốn đoán được cũng không khó! Nước Hoa kiểm soát những trang thiết bị đó rất nghiêm ngặt, cho dù có người lấy được nó cũng không thể sử dụng quy mô lớn được! Vừa nãy tôi nhìn quanh, phát hiện có đến mười người sử dụng thiết bị này, cộng thêm việc cách đây không xa có căn cứ của Bá Đồ, không phải các người thì còn ai vào đây?
Nếu phụ cận Hải Dương phát sinh tình huống gì mà để cho tổ chức khác điều người đến giải quyết thì Bá Đồ biết cắm mặt vào đâu? Do đó, tôi chắc chắn các người là người của Bá Đồ!”