“Nói chuyện đi?”, giọng nói lạnh nhạt của Giang Chiến Thiên vang lên.
Trần Hạo mỉm cười, đỡ lấy Giang Ngạo Tuyết đang dựa vào vai mình, sau khi lót quần áo xuống mặt đất và để Giang Ngạo Tuyết nằm trên đó rồi mới đứng dậy.
Giang Chiến Thiên lẳng lặng nhìn Trần Hạo hoàn thành tất cả những chuyện này xong, anh ta mới dẫn Trần Hạo đi ra xa khoảng một trăm mét.
Đứng dưới gốc cây, chắc chắn rằng chị gái không thể nhìn thấy bên này, mới lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, mở hộp và rút cho mình một điếu thuốc mà sắc mặt không thay đổi, rồi đưa hộp thuốc lá sang cho Trần Hạo.
Trần Hạo xua tay: "Không cần!"
Giang Chiến Thiên đưa điếu thuốc lên miệng châm lửa, nhấp một ngụm rồi nghiêm túc nhìn Trần Hạo.
“Anh là bạn trai của chị gái tôi?”, Giang Chiến Thiên hỏi.
“Không phải!”, Trần Hạo trả lời dứt khoát và quyết đoán.
"Anh nghĩ tôi sẽ tin sao? Sao thế, sợ tôi đánh anh sao?", Giang Chiến Thiên cười.
Trần Hạo không giải thích nhiều, anh cảm thấy không cần phải giải thích, giải thích cũng tốn miệng lưỡi và thời gian.
"Tôi rất ít khi nhìn thấy chị gái tôi thể hiện mặt yếu đuối của mình ở trước mặt người khác. Có lẽ anh là người duy nhất nhìn thấy một mặt này ngoài tôi và bố mẹ tôi!", Giang Chiến Thiên nói.
Nghe vậy, Trần Hạo hơi kinh ngạc, anh biết Giang Ngạo Tuyết rất mạnh mẽ nhưng không ngờ cô ấy lại mạnh mẽ đến trình độ này. Nhưng mà chỉ cần nghĩ cũng biết, một đứa trẻ lại còn là một cô gái, mang theo em trai mà lớn lên, nếu như không mạnh mẽ thì hai chị em bọn họ đã bị người ta ăn tươi nuốt sống đến xương cốt cũng không còn.
Chắc cũng là do trải qua cuộc sống như vậy nên mới tạo ra một Giang Ngạo Tuyết không dễ tin người, lại càng không bao giờ để lộ ra một mặt yếu đuối của mình ở trước mặt người khác!
“Anh không xứng với chị gái tôi!”, ngay khi Trần Hạo đang suy nghĩ về những chuyện không liên quan, Giang Chiến Thiên nói ra một câu khiến cho Trần Hạo hơi muốn đánh anh ta.
“Tại sao?”, Trần Hạo cười hỏi.
"Bởi vì chị gái tôi là người thân duy nhất của tôi, chị cả giống như mẹ! Cho dù anh là ai thì trong mắt tôi, anh cũng không xứng!", Giang Chiến Thiên nói.
Trần Hạo cười khổ, từ trong lời nói của Giang Chiến Thiên, Trần Hạo cảm nhận được sự sợ hãi và kính trọng của một ông lớn trong thế giới ngầm như Giang Chiến Thiên dành cho chị gái mình.
Sau đó, anh ta từ trong túi lấy ra một tấm séc: "Đây là thứ mà chị tôi đưa cho tôi, anh thay tôi trả lại cho chị ấy!"
Trần Hạo nhìn lướt qua tấm séc, cũng không ngạc nhiên.
Giang Chiến Thiên nhìn thấy vậy liền nghĩ đến chuyện Trần Hạo không có một chút ngạc nhiên nào khi anh ta nói mình là em trai.
Giang Chiến Thiên bùi ngùi nói: "Dường như một người phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu thì cũng ngã vào trong tay đàn ông, sự khác biệt chỉ là thứ tự trước sau. Chị gái tôi không nói cho anh về sự tồn tại của tôi, mà hiển nhiên anh cũng biết đến chuyện hai mươi triệu này! Tôi rất tò mò, cuối cùng thì anh có điểm gì mà có thể thu hút chị gái của tôi?"
Nói đến đây, Giang Chiến Thiên không khỏi ngẩng đầu nhìn Trần Hạo.
Anh không muốn vướng vào vấn đề này, nói: "Tôi nghĩ cậu nên tự mình đưa thứ này cho cô ấy!"
"Tôi không muốn chị gái bị tôi liên lụy, một chút cũng không được, cứ như vậy mà đến chết cũng không qua lại thì tốt rồi! Nếu như chị tôi đã quan tâm đến anh thì anh nên nhớ kỹ điều này cho tôi!", Giang Chiến Thiên nhìn Trần Hạo chằm chằm.