. Ngay lúc mấy người không biết nên làm sao bây giờ, giọng nói của Trần Hạo vang lên: "Tất cả giải tán, giải tán đi, để cho tòi tới!"
Sau đó Trần Hạo ngồi xuống, nhìn cố chân hơi sưng của Giang Ngạo Tuyết, nói: "Chân không sao cả, xoa bóp là được! Tôi có thể làm được!"
Giang Ngạo Tuyết thúc giục
những người khác: "Mọi người cần làm cái gì thì đi làm đi, ở đây có Trần Hạo là được!" Mấy người biết nặng nhẹ, nghĩ đến có Trần Hạo thì thi nhau giải tán.
Anh nhìn cái chân bị trẹo của Giang Ngạo Tuyết, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Tối hôm qua không ngủ thì cứ nghỉ một lát, ráng chống đỡ sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất còng việc, đạo lý đơn giản như vậy mà cô không biết? Bây giờ thì mơ màng làm chân đau chưa?"
"Ai cần anh lo....A...Anh...Anh nhẹ tay thôi!", Giang Ngạo Tuyết
tức giận trừng Trân Hạo, mới nói được nửa câu, anh đã nắn bóp, đau đến mức cô ấy phải hít một hơi.
Sau khi nắn bóp mấy phút, mắt cá chân của Giang Ngạo Tuyết đã đỏ lên.
"Anh muốn chết à, dùng lực mạnh như vậy! Nhẹ thòi!", Giang Ngạo Tuyết đau đến mức đầu đõ đây mô hôi.
"Chỉ có như thế mới khôi phục nhanh!”
Trần Hạo nói xong thì tăng tốc độ xoa bóp, rất nhanh một dòng nhiệt đã truyền từ bàn
Giang Ngạo Tuyết, cò ấy không nhịn được run lên một cái, cắn môi, híp mắt không nói.
"Trưởng bộ phận Giang, cô lộ hết rồi...”, Trần Hạo bỗng nhiên nói.
"A...”
Giang Ngạo Tuyết giật mình, cúi đầu, nhanh chóng khép chân lại, lúc đang muốn mắng chửi người, Trần Hạo đã dùng sức nhanh chóng vặn một cái.
A... Giang Ngạo Tuyết đau đến chết đi sống lại, suýt nữa roi nước mắt.
"Tên lưu manh khốn nạn đáng chết này! Anh...”
"Không phân tán sự chú ý của cô thì sẽ càng đau, đến lúc đó kêu như mổ heo khiến cả toà nhà đều nghe thấy, còn chưa chắc có thể trị hết, không có hiệu quả chút nào!”
"Ai kêu như mổ heo? Anh mới là heo!”, Giang Ngạo Tuyết giận dữ đứng lên muốn đánh người, lại phát hiện chân mình đã không sao cả, hoạt động tự nhiên, không cảm giác được một chút xíu đau đớn nào nữa.
Đoạn này có hình ảnh