Anh Chồng Ngốc Của Tôi Trần Ninh

Chương 2: Chương 2




Tống Đan Đan nhìn cha Tống, cô tin chắc ba mình không phải vì làm ăn với Diệp gia mà bán con gái, nhưng nhìn Diệp Tu khóc đến hai mắt sưng húp, Tống Đan Đan cũng thấy mềm lòng, cô xoa xoa đầu của Diệp Tu, anh mới ngừng khóc. Cụ Diệp thấy chỉ hành động nhỏ như vậy mà khiến Diệp Tu ngừng khóc khiến ông ghen tị không thôi, nhưng ông không thể tỏ ra giận dỗi với mấy đứa trẻ được, thở dài một hơi. Sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên ông cảm thấy thất bại như vậy.

“Nè! Không được để tên tiểu tử ngốc đó ăn đậu hủ của con nghe chưa?” cha Tống đột nhiên cúi xuống tai của Tống Đan Đan nói nhỏ khiến cô bật cười, cô biết mà, cha cô không bao giờ vì vinh hoa phú quý mà bán đi người thân của mình.

“Dạ!”

Tống Đan Đan lém lỉnh cười, cha Tống mới yên tâm ra về, cô nhìn sang cái người đang bám cô như sam kia liền đưa tay ngắt vào eo của anh một cái khiến anh bị đau mà tránh sang một bên. Diệp Tu lại nhìn cô bằng ánh mắt ủy khuất, cô sẽ không để bị ánh mắt này lừa nữa, mấy người Diệp gia toàn chiều hư anh, cô phải cứng rắn lên mới được. Bỏ lại Diệp Tu đang xoa eo, Tống Đan Đan bỏ đi và trong nhà, cụ Diệp cũng dặn người hầu chuẩn bị phòng cho cô.

Khi Tống Đan Đan ba tuổi, mẹ cô bị mắc bệnh nan y rồi qua đời, từ đó cha cô chỉ sống một mình, cố gắng làm việc rồi nuôi cô khôn lớn. Biết cha mình cực khổ như vậy, Tống Đan Đan rất ngoan ngoãn và chăm chỉ học, cố gắng không làm phiền đến cha mình. Bạn bè của cô luôn bắt nạt cô, nói cô không có mẹ, vì cô không ngoan nên mẹ cô mới chán ghét cô bỏ cô mà đi. Thực sự lúc đó nói không tức giận mới là chuyện lạ, cô đã ra tay đánh người, giáo viên liền thông báo với cha cô. Hôm đó cô bị cha mắng một trận, ông hỏi cô vì sao đánh người, cô nhất quyết không nói, cô sợ cha sẽ nhớ mẹ mà buồn. Vì thế sau sự kiện hôm đó, tính cách của cô trầm hẳn, cô hoàn toàn lạnh nhạt, không quan tâm đến những người kia nói gì nữa.

Năm cô tám tuổi liền quen biết Cố Dĩ Ninh, cô ấy nói cha mẹ cô ấy bị đối thủ cạnh tranh sát hại, Tống Đan Đan nghe tin này cũng vô cùng hoảng sợ. Nhưng đồng thời cũng rất hâm mộ Cố Dĩ Ninh, cô ấy luôn sống lạc quan vui vẻ, cô ấy nói với cô, cha mẹ cô ấy trên trời cũng sẽ thích cô ấy vui vẻ chứ không phải suốt ngày phải sống trong đau buồn. Tổn thương của Tống Đan Đan dần dần được Cố Dĩ Ninh chữa khỏi, nhưng cô khác Cố Dĩ Ninh, cô không lạc quan vui vẻ như cô ấy. Lúc nào cô cũng trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, thờ ơ với mọi người xung quanh cả, chỉ có trước mặt Cố Dĩ Ninh cô mới sống thật với chính mình mà thôi.

Năm Tống Đan Đan vào cấp hai, cha cô kinh doanh ngày càng phát triển, Tống gia vì thế cũng lọt vào hàng top trên thương trường, rất nhiều phụ nữ biết cha cô độc thân nên tiếp cận cha cô vì muốn làm bà Tống. Hiển nhiên mục đích của họ đều bị cha cô biết được nên họ liền đổi mục đích sang tấn công cô, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng chán ghét. Trong số họ, chẳng có người phụ nữ nào xứng với cha cô cả. Mẹ của cô tuy gia thế không có gì nổi bật nhưng bà ấy rất dịu dàng, là một người chăm sóc gia đình rất tốt. Trong ký ức của Tống Đan Đan, bà có một nụ cười như tiên cô trong truyện cổ tích vậy, còn những người phụ nữ kia, không ăn mặc lòe loẹt thì cũng son phấn đầy mặt, mùi nước hoa gay mũi khiến cô cảm thấy kinh tởm.

Có một lần, Tống Đan Đan suýt bị bắt cóc, cũng may có Cố Dĩ Ninh giúp đỡ, từ đó, cô liền theo Cố Dĩ Ninh đi học võ tự bảo vệ bản thân mình. Cô không muốn làm cha cô lo lắng, cô muốn ông yên tâm phát triển sự nghiệp hơn, dù sao cô cũng đã lớn, đã có thể tự lo cho bản thân rồi. Càng lớn, cô càng trở nên xinh đẹp, cô rất giống mẹ, nhìn vẻ bề ngoài của cô vô cùng hiền lành, vô hại nhưng thực ra cô là một con nhím nhỏ. Chỉ có ai động đến cô mới biết cô không hề vô hại như vẻ bề ngoài mà thôi. Bạn học của cô càng ngày càng đông, đa số là vì nhà cô vô cùng giàu có, tình bạn giả tạo như vậy cô không cần. Nhưng cô không thể tỏ ra chán ghét bọn họ, chỉ có thể xã giao cùng họ, dù gì gia đình họ cũng là đối tác làm ăn với cha cô, cô không thể đắc tội bọn họ.

Rất nhiều thiếu gia công tử theo đuổi cô nhưng điều bị bộ dạng băng sơn mỹ nhân của cô làm cho chán nản, đơn giản, vì cô biết bọn họ không hề thích cô. Chỉ là vì cô đẹp, cô giàu có nên mới tiếp cận cô mà thôi, những người như vậy cô không cần. Những thiếu gia đó toàn ăn chơi đua đòi, ngoài ra cũng chẳng biết làm gì khiến cô chẳng có hứng thú. Cô cũng chẳng muốn thành trò chơi cá cược của bọn họ, cô không thừa thời gian như thế.

Năm cấp ba, Cố Dĩ Ninh đầu độc cô xem anime, sau đó liền kéo cô đi làm người mẫu cosplay, dù sao cũng có tiền, vì vậy cô liền theo cô ấy đi làm người mẫu cosplay. Vì phải hóa trang giống với các nhân vật hoạt hình nên cô không sợ những người khác sẽ biết được mặt thật của cô. Nhưng nhờ Cố Dĩ Ninh, cô mới quen thêm một số người bạn nữa, bọn họ đều rất thích anime vì vậy đều tụ hội thành một nhóm. Trong đó có một số người đang làm thiết kế nhân vật hoạt hình cho một công ty có tiếng, Cố Dĩ Ninh nói sau này có thể cô ấy sẽ học ngành đó để gia nhập cùng bọn họ. Cô cảm thấy việc đó cũng hay nên cũng muốn tham gia.

Gặp Diệp Tu là ngoài ý định của Tống Đan Đan, cô cũng không nghĩ đến sẽ bị anh bám lấy. Nhưng cô không quá chán ghét Diệp Tu, vì anh đối với cô như một đứa trẻ không đáng lo ngại, anh tiếp cận cô cũng chẳng phải vì gia thế của cô hay bề ngoài của cô. Diệp gia so với Tống gia lớn hơn rất nhiều, hơn nữa, Diệp Tu vốn ngốc mà, làm sao có thể có ý nghĩ rằng cô thật xinh đẹp. Anh chỉ là thích nghe giọng hát của cô mà thôi vì thế nên mới giữ cô lại. Vì Diệp Tu ngốc nên cô mới đồng ý ở lại đây, cũng biết anh không có ý tính toán gì với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.