Anh Chồng Tham Ăn

Chương 12: Chương 12




Nơi ở của Mạnh Cảnh Vấn cách trung tâm hơi xa, xem ra chính là loại phong cách biệt thự xa hoa muốn khiêm tốn nằm trong khu dân cư. Đỗ Tiểu Mạn lấy cùi chỏ đẩy anh, “Ai gô, ông chủ như anh giàu hơn tôi nhiều.”

“Nếu như tôi còn không giàu bằng em, tôi dám dẫn em đến thành phố R à?”

“Uhm, tôi cũng nghĩ thế.” Đỗ Tiểu Mạn vui tươi hớn hở gật đầu, “Tôi cũng phải cố gắng tiến lên mới được.”

“Tiến lên?” Sắc mặt Mạnh Cảnh Vấn cứng đờ, người phụ nữ này không để “Địa chủ” anh vào mắt sao?

Đỗ Tiểu Mạn hưng phấn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, “Đúng vậy đúng vậy, chờ khi anh đi làm tôi sẽ tự đi dạo, hơn nữa nếu đã đến đây du lịch thì trạm tiếp theo tôi cũng đã lên kế hoạch rồi.”

Thiếu chút nữa anh đã nôn ra một búng máu vội vàng hỏi cô. “Kế hoạch gì?”

“Không nói anh biết.” Đỗ Tiểu Mạn le lưỡi, làm mặt quỷ cho anh xem.

Vỗ ngực liên tục!

Sắc mặt Mạnh Cảnh Vấn cực kỳ kém, một cước đá văng cửa phòng ở đã lâu chưa về, không nói câu nào đã bỏ lên lầu hờn dỗi một mình. Người lái xe tạm thời là em trai Mã Thần Thần đối mặt với Đỗ Tiểu Mạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Lão đại của anh làm sao thế?”

Mã Thần Thần nhăn nhó không biết có nên mở miệng không, “Khụ khụ, hình như tức giận?”

Đỗ Tiểu Mạn rối rắm thở dài một hơi, Mạnh đại gia không biết không thoải mái chỗ nào, chẳng lẽ là do lâu rồi không được ăn đồ ngọt? Cô từ từ thả ba lô xuống, hỏi hướng phòng bếp, coi như là an ủi anh ta đi, không ngờ cô đến thành phố R rồi mà vẫn phải xuống bếp nấu thức ăn cho anh ta.

Phòng bếp thật sạch sẽ! Không có dụng cụ! Không có nguyên liệu! Cái gì cũng không có! Khóe miệng Đỗ Tiểu Mạn co giật rồi ra ngoài một lần nữa, tuy cô có mang theo túi đựng đồ làm bếp chuyên dụng tùy thân nhưng không thể nào đủ đầy được. Cô thấy Mã Thần Thần vẫn còn ngây ngô ở phòng khách liền mở miệng hỏi: “Anh có thể chở tôi đi mua vài món đồ không?”

“Tôi?” Mã Thần Thần chỉ chỉ vào mình, còn theo bản năng nhìn lên lầu.

“Cần anh ta phê chuẩn?” Ông chủ Mạnh đúng là lớn thật! Đỗ Tiểu Mạn bĩu môi, hay để cô tự mình đi cho rồi. Mọi người đều là chủ, sao tới cô lại bi kịch như vầy chứ! Chuyện gì cũng phải tự thân vận động!

“Không không không, chị dâu muốn gì cứ nói với em, em lập tức bảo người mang tới.”

Đỗ Tiểu Mạn há to miệng ngu ngơ tại chỗ, “Sao anh lại gọi tôi là chị dâu?”

“Sao?” Không phải lão đại đã thừa nhận rồi sao?

“Gọi tôi là Tiểu Mạn thôi!” Đỗ Tiểu Mạn lắc đầu không muốn giải thích quan hệ trước kia của cô và Mạnh Cảnh Vấn chỉ là chủ cho thuê nhà và khách trọ.

“À ừ, vậy chị cần gì?”

Đỗ Tiểu Mạn cười đáp: “Chờ tôi chút, tôi list lại cho anh.”

Mà lúc này một mình Mạnh Cảnh Vấn trên lầu tức giận trái đứng phải đợi mãi mà không thấy nữ đầu bếp lên tìm anh, làm hại cơn tức của anh lại tăng thêm một bậc. Anh thở nặng nề mở các loại văn kiện trên bàn, anh không tin anh không đợi được cô tìm anh trước! Hừ!

Nhà Mạnh đại gia này có chỗ tốt đó là điều kiện phòng bếp, cô chuẩn bị phát huy làm cho anh đồ ngọt độc nhất vô nhị.

Thật ra Mã Thần Thần đối với vị “Chị dâu” này tò mò không chịu được, hôm nay anh đã đánh bại phần đông mấy anh em không đáng tin cậy khác để chiếm được cơ hội đón máy bay này. Mạnh Cảnh Vấn sớm đã bảo bọn họ mua tòa nhà nhỏ khoảng ba tầng ở khu đất vàng (tức là nơi có địa thế, có mặt bằng mua bán, dễ cạnh tranh) cạnh công ty, hơn nữa tự mình vẽ bản thiết kế, phân nhân lực, cố gắng đạt tới hoàn mỹ.

Nghe tin tức bên thành phố A thì lão đại hoàn toàn đã bị “Chị dâu” bắt được dạ dày, quỳ gối hoàn toàn! Cho nên khi anh nhìn thấy Đỗ Tiểu Mạn mang tất cả những thứ trong danh sách vào bếp, vừa bước vào đã đóng sập cửa, trong lòng như có con mèo cọ cọ. Anh thật muốn biết mỹ vị như thế nào mà có thể chinh phục ông chủ Mạnh nhà anh.

Tâm trạng Đỗ Tiểu Mạn rất tốt, đúng là hiếm khi cô được nhàn rỗi toàn tâm toàn ý làm một món ngọt như thế này. Cô dự tính ở lại thành phố R một, hai tuần, sau đó bay thẳng sang châu Âu chơi một tháng. Cô định sử dụng hết tiền để dành trong chuyến đi này.

Mấy ngày nay cần ông chủ Mạnh chiếu cố không ít, cho nên làm thứ này cho anh xem như là nịnh nọt nhỉ? Bên môi Đỗ Tiểu Mạn vui vui vẻ vẻ, thói quen đúng là đáng sợ, bây giờ cô lại cảm thấy làm cho anh ăn cũng là một chuyện đáng hạnh phúc. . .

Vừa bắt đầu Mạnh Cảnh Vấn còn ba năm phút đồng hồ nhìn cửa ra vào một lần, về sau ngược lại thật sự vùi đầu vào công việc. Lúc Mã Thần Thần lên lầu, ngứa da muốn báo cáo tình hình “chị dâu”, vô tình bị oanh tạc đuổi ra ngoài.

Khoảng chừng một giờ sau, Đỗ Tiểu Mạn bưng đồ ngọt mới làm lên lầu.

“Mạnh Cảnh Vấn? Tôi vào được không?”

“Hừ.” Bên trong nặng nề hừ một tiếng, nhưng dường như lại sợ Đỗ Tiểu Mạn xoay người đi thật, Mạnh Cảnh Vấn bất đắc dĩ lên tiếng nói: “Mời vào.” Anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng mở ra, một giây sau liền bị mâm đồ ngọt trong tay Đỗ Tiểu Mạn hấp dẫn.

Đỗ Tiểu Mạn lầm bầm, “Cho anh vừa tới thành phố R đã tức giận với tôi, nhìn xem, cái gì tôi cũng nghĩ đến anh, cái này là đặc biệt làm cho anh đó thôi, trước mắt trên thế giới chỉ có một phần này thôi đấy.”

“Tại sao là trước mắt?” Mạnh Cảnh Vấn vội vàng đưa tay ra chém giết, lại bị Đỗ Tiểu Mạn tránh khỏi.

“Sữa đặc hương chanh thảo, phía trên là bơ sữa tươi đánh nhuyễn, tôi còn cho thêm vị bạc hà đậm đặc rồi rắc hạt điều nữa.” Đỗ Tiểu Mạn giới thiệu xong mới đưa đồ ngọt đến trước mặt anh.

Mạnh Cảnh Vấn không chờ được liền múc một muỗng, cảm giác vừa chạm vào đầu lưỡi cực kì tuyệt vời, chanh và vị hạt điều tổ hợp kích hoạt đầu lưỡi của anh. Ăn tới hết mới dừng, Mạnh Cảnh Vấn quen thuộc lại trở về với Đỗ Tiểu Mạn, “Chó lớn” thích ra vẻ đáng yêu, thích làm nũng. “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.”

“À, vì tôi tính tạo ra một món chiêu bài chuẩn bị cho việc mở quán mới, tôi thấy anh thích ăn, chắc chắn tầm ảnh hưởng không tệ đâu nhỉ!” Lưỡi tên Mạnh Cảnh Vấn này vô cùng soi mói, có thể khiến anh ta lộ ra sắc mặt thỏa mãn, vậy đủ cho cô biết món đồ ngọt này cô làm thành công rồi.

“Thứ này là độc quyền của tôi!”

“Hửm? Không phải lúc nãy anh vừa bắt tôi phải nhìn sắc mặt anh sao?” Đỗ Tiểu Mạn bắt đầu tính sổ.

“Tiểu Mạn, Tiểu Mạn Mạn?” Mạnh Cảnh Vấn tỏ vẻ oan uổng dự định cọ tới, lại một ngón tay của cô đâm, vì vậy đành phải ra vẻ đáng yêu, “Vợ à. . .”

Dường như Đỗ Tiểu Mạn nghe luôn cả tiếng mình nổi gân xanh, “Lại gọi loạn là tôi không làm thức ăn cho anh ăn nữa.”

Không cho anh gọi? Đợi anh thành công lừa người về nhà, nhất định sẽ gọi đủ! Mạnh Cảnh Vấn lập tức đẩy mấy văn kiện khiến tâm trạng anh không tốt ra, “Ha ha, buổi tối chúng ta ăn gì?”

“. . . Anh vừa ăn sữa đặc xong đấy!” Nữ đại nhân đầu bếp nhịn không được phát giận rồi!

Cuối cùng, Đỗ Tiểu Mạn nấu một nồi mì xem như bữa tối, dưới cái nhìn chằm chằm của Mạnh Cảnh Vấn, osin hôm nay Mã Thần Thần cũng có thức ăn.

Cả ba người chiếm chỗ ngồi nho nhỏ trên sopha, tiếng húp mì vang lên sụp soạt. Đối với người lần đầu tiên nếm được tay nghề của Đỗ Tiểu Mạn như Mã Thần Thần mà nói, trong lòng anh đã thỏa mãn lắm rồi! Tuy bị lão đại nhìn đến rét run, nhưng rốt cục anh đã được nếm vị có thể chinh phục cả dạ dày của lão đại, anh có thể không hưng phấn sao?

“Ngày mai - -” Mạnh Cảnh Vấn mới ngẩng đầu lên, hai người kia đã cùng lên tiếng.

“Ngày mai nhất định em sẽ ngoan ngoãn đi làm!” Đây là cấp dưới cố gắng biểu hiện tốt.

“Sáng sớm ngày mai anh tự giải quyết cơm!” Đây là nữ đầu bếp đại nhân khiến người ta vô cùng đau đầu.

Mạnh Cảnh Vấn hung hăng đá Mã Thần Thần một cước, “Cậu có thể lăn, ngày mai tôi sẽ đến công ty, bảo đám nhóc kia căng da ra cho tôi.” Dứt lời anh chuyển sang Đỗ Tiểu Mạn, “Cho phép em ngủ đến giữa trưa, tôi sẽ về ăn cơm trưa, sau đó buổi chiều sẽ dẫn em đi chơi, có được không?”

“Tôi phải suy nghĩ kĩ đã.” Đỗ Tiểu Mạn làm bộ ngạo mạn hất cằm lên, bắt cô theo kế hoạch anh định sẵn? Cô không bi kịch tới nỗi làm nhân viên của anh đâu!

“Đỗ Tiểu Mạn!”

“Ừ hửm?” Đỗ Tiểu Mạn nghiêng mắt nhìn qua.

Mạnh Cảnh Vấn lập tức chịu thua, giọng điệu mang theo chút nịnh nọt: “Cơm trưa tùy em nấu, sau khi ăn xong tôi muốn đồ ngọt như sữa đặc hôm nay.”

“Còn gì nữa không?”

“Đi đâu thì cứ theo hành trình của em.” Rơi lệ, đều do thủ nghệ của cô quá tốt, vốn mấy ngày nay anh không được ăn nhiều lắm, hôm nay lại cho anh một kích nặng như này! Vị đồ ngọt ngon như vậy, quả thực làm dịu tâm hồn ngày càng khô cằn của anh. Cho nên, anh tuyệt đối không phải anh không giữ cốt khí chạy đi nịnh nọt cô đầu bếp, mà là “Kẻ địch” của anh quá mạnh, anh thật sự ngăn không được.

Mã Thần Thần ngu người há to, nước miếng rơi xuống từng giọt từng giọt, chọc cho Mạnh Cảnh Vấn ghét bỏ một hồi, “Cậu có thể cút về rồi, nhớ mấy lời của tôi.”

“Vâng. . .” Được rồi, đây mới là Mạnh Cảnh Vấn bình thường, những thứ vừa nãy chỉ là ảo giác của anh mà thôi. . . Toàn thân Mã Thần Thần run lên, oạch, ảo giác thật đáng sợ!

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Cảnh Vấn không nhớ rõ nên đến gõ cửa phòng Đỗ Tiểu Mạn, anh cần cô tự mình làm bữa sáng để anh chèo chống công việc phức tạp buổi sáng. Có điều, Đỗ Tiểu Mạn vốn cho là ngày hôm sau sẽ được thẳng giấc ngủ nướng, tối hôm qua trằn trọc mãi đến ba giờ mới ngủ được, lúc này ông chủ Mạnh không khéo đụng phải họng súng.

Đầu tiên là lấy tay che lỗ tai lại, rút người vào ổ chăn, cuối cùng ngay cả gối đầu cũng tham gia nhưng tiếng gõ cửa phòng vẫn vang lên liên hồi như cũ.

Đỗ Tiểu Mạn nổi giận đùng đùng kéo cửa phòng ra, “Có biết hôm qua mấy giờ tôi mới ngủ được không?”

Mạnh Cảnh Vấn bị hoảng sợ, không phải vì câu hỏi của cô, cũng không phải vì kiểu tóc xoã tung của cô, mà là đồ ngủ chỉ che đến mông của cô! Một luồng nhiệt chạy thẳng lên não anh, miễn cưỡng dùng chút tự chủ cuối cùng dời tầm mắt ra khỏi nửa người dưới của cô. “Tôi đi làm!” Nói xong xoay người bỏ chạy.

Khỉ gió! Tên tham ăn này xảy ra chuyện gì vậy? Gọi cô dậy không phải vì làm bữa sáng cho anh ta ăn mà chỉ nói một câu đi làm?! Đỗ Tiểu Mạn cảm thấy người không vững, cắm đầu vào giường ngáy o o. Đúng là làm chủ nhỏ thì có thể ngủ thêm được một chút đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.