Anh Chồng Tham Ăn

Chương 34: Chương 34: Chương 30




Editor: Thanh Na

Trước là thông báo chuyện công ty cho Mạnh Cảnh Vấn, sau là quán ăn của mình, Đỗ Tiểu Mạn tự quyết định nghỉ bán một ngày.

Dưới ba ánh mắt soi mói, Hồ Hồng bị Tưởng Vinh lôi người ra khỏi chăn, khóe môi cậu khẽ mím: “Chỉ là do anh ấy ăn nhiều quá nên không tiêu hóa được thôi. Chuyện nhỏ này mà cũng tìm em, làm em còn tưởng chuyện gì dính dáng đến mạng người chứ.” Sau khi cậu ta châm chọc xong thì xoa xoa tay, dáng vẻ bỉ ổi khác lúc nãy hoàn toàn khiến Đỗ Tiểu Mạn càng sợ hơn nữa.

“Đây chính là chị dâu mà lão đại giấu giếm không cho chúng ta gặp?” Hồ Hồng kéo Tưởng Vinh đi đến góc tưởng ghé tai hỏi nhỏ.

“Cậu mau kê đơn đi, không thấy chị dâu đang trừng cậu sao?”

“Vâng vâng vâng.” Hồ Hồng nói với Đỗ Tiểu Mạn: “Bây giờ có lẽ anh ấy rất khó chịu, sốt nhẹ, nhưng cách tốt nhất lúc này không phải là chích mà chỉ cần anh ấy nôn ra là được.”

“Nôn?” Đỗ Tiểu Mạn cắn môi, nghĩ cách khiến anh nôn ra.

Hồ Hồng đến gần cô, đáng thương nói: “Chị dâu nhỏ à, lúc sáng em còn chưa kịp tỉnh ngủ đã bị kéo đến đây, không biết em có thế ké bữa sáng được không?”

“Ừa, đợi tôi một chút.” Đỗ Tiểu Mạn liên tục gật đầu, vội vàng xuống lầu làm bữa ăn đơn giản cho hai người, thuận tiện nấu nồi cháo cho tên mất mặt vì ăn uống kia.

Sau khi cô rời khỏi phòng, bác sĩ Hồ nháy mắt với Tưởng Vinh, mỗi người một bên kéo Mạnh đại gia rời khỏi giường, đưa vào toilet, sau đó trực tiếp ấn giữ đầu anh vào bồn cầu.

Toàn thân Mạnh Cảnh Vấn không còn chút lực, hung dữ trừng mắt nhìn em người, ý bảo sau này chắc chắn sẽ tính sổ. Chuyện duy nhất hai người này làm đúng đó là giúp anh đưa Đỗ Tiểu Mạn đi chỗ khác, đỡ khiến anh phải lo lắng vớ vẩn.

Khoảng chừng một phút sau, Đỗ Tiểu Mạn bưng sandwich lên lầu, vừa để cái khay xuống, hai người trong phòng đã hớn hở đi tới chỗ ngồi há miệng ăn. Cô ngồi bên giường Mạnh Cảnh Vấn, sờ trán anh hỏi: “Anh có muốn ói không?”

Hồ Hồng suýt nôn luôn miếng sandwich vừa mới cho vào miệng ra! Đây không phải là câu hỏi được hỏi nhiều nhất trong quá trình phụ nữ mang thai sao, lại nói, tay nghề của chị dâu quả nhiên danh bất hư truyền! Đặc biệt là phần trứng ở giữa, chín vừa đúng, ăn đến đầu lòng đỏ trứng chảy đến quyện vào bánh mì, hương vị quá xá tuyệt luôn!

“Anh ấy nôn rồi.” Ăn thịt mềm nhà người ta, Hồ Hồng không thể không nói, “Vừa nãy anh ấy ôm bồn cầu nôn một trận rồi. Đúng rồi, chị dâu nhỏ à, mấy ngày này chị cho anh ấy ăn thanh đạm thôi, tránh dầu mỡ, tránh cay.”

“Được, vậy chúng ta xuống lầu một chút nhé? Tôi pha hai người ly cà phê, còn anh ấy thì để anh ấy nghỉ ngơi một chút.”

Hai người vui vẻ theo Đỗ Tiểu Mạn xuống lầu. Thật ra không phải bọn họ tham ăn, mà là để kích thích Mạnh Cảnh Vấn, khiến tên tham ăn này chỉ có thể nhìn chứ không thể cho vào miệng, đây mới là cảm giác sảng khoái nhất!

Đúng là an hem tốt, hừ! Nằm trên giường vẫn chưa ngủ, trong lòng Mạnh đại gia chỗ nào cũng như lửa đốt! Hận!

Mạnh Cảnh Vấn ngủ một giấc thẳng tới tối, lúc anh ngồi dậy đầu hơi choáng váng. Theo như anh đoán thì là do đói.

Đỗ Tiểu Mạn an vị ngồi dưới lầu xem ti vi, trên ghế salon đặt một ít giấy, xem chừng cô nàng còn đang rối rắm chuyện hàng trưng bày. Mạnh Cảnh Vấn mỉm cười, gọi người dưới lầu: “Vợ à, anh sắp chết đói rồi.”

“Anh dậy rồi hả?” Đỗ Tiểu Mạn kinh ngạc quay đầu lại, “Em đã hầm cháo cho anh rồi, anh muốn ăn ở đây hay ăn trong phòng?”

Mạnh Cảnh Vấn đã bước xuống cầu thang, “Chỉ cháo thôi à? Anh muốn ăn thịt!”

Trên trán đầu bếp nhỏ hiện lên dấu chữ thập tức giận (là dấu này nè ): “Ăn thịt à? Anh nghĩ hay nhỉ! Một tuần tới không được đụng đến thịt!”

… Có phải quá tàn nhẫn rồi không? Mạnh đại gia lập tức biến thân thành chú cún con, nhào tới ôm Đỗ Tiểu Mạn, làm nũng cọ cọ lên người cô: “Anh hết bệnh rồi, sức khỏe hồi phục cả rồi em yêuuuu!”

“Khỏi thương lượng!” Đỗ Tiểu Mạn rất cố chấp, ánh mắt cún công kích không hiệu quả: “Mau đi rửa tay đi, em lấy cháo cho anh ăn.”

Có ăn còn hơn không, dù chỉ là một chén cháo. Anh sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Quay đầu lại lập tức nhìn thấy bóng dáng Đỗ Tiểu Mạn đang loay hoay bận bịu trong nhà bếp, anh liền chống cằm duy trì tư thế ấy ngắm vợ.

Từ bà xã không phải là từ có thể tùy tiện gọi ra miệng. Mỗi khi quay lại có thể nhìn thấy Đỗ Tiểu Mạn vì chồng mà vội trên bận dưới, trong mắt tất cả đều là anh thì lòng anh càng cảm nhận rõ ý nghĩa của từ này.

“Bà xã, em cũng ăn cháo à?”

“Ừ vâng, bằng không nếu một mình em ăn đại tiệc thịt, anh chạy tới cướp của em thì em làm thế nào?” Đỗ Tiểu Mạn chu miệng nhỏ, tỏ ra ghét bỏ anh.

Mạnh Cảnh Vấn cười ha ha, anh dùng sức xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, đúng là vợ anh ngày càng biết cách để mỗi ngày anh lại thích cô nhiều hơn.

“Đừng làm loạn, tóc mái em lộn xộn rồi này.” Đỗ Tiểu Mạn ra ý bảo anh mau húp lúc cháo còn nóng, “Em có cho thêm nguyên liệu vào, em không dám bạc đãi dạ dày anh đâu.”

“Uhm? Cháo hải sản phải không?” ánh mắt Mạnh Cảnh Vấn sáng lên.

Cô ném cho anh cái liếc mắt: “Anh thấy có khả năng đấy không?”

Mạnh đại gia sờ sờ mũi cúi đầu khuấy cháo, “Lúa mạch, bách hợp, củ từ…?” Ảo tưởng tan biến, đây gọi là chút nguyên liệu nuôi dưỡng dạ dày sao?

Đầu bếp đại nhân hí mắt: “Hử? Không muốn ăn à?”

“Đâu có! Ăn ngon lắm!” Mạnh đại gia cướp lời, sợ khiến vợ mình không vui. Ăn hơn nửa chén anh mới hỏi, “Hai đứa kia đi lúc nào vậy em?”

“Ăn cơm trưa xong.”

“Cái gì? Ăn ké sáng chưa đủ còn mè nheo ăn cả cơm trưa à?” Mạnh Cảnh Vấn nghiến răng nghiến lợi, hay lắm, thừa dịp anh nằm trên giường liền lợi dụng vợ anh, anh nhất định phải “cảm ơn” hai đứa này thật tốt mới được!

Đỗ Tiểu Mạn dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán được độc thoại trong lòng anh, nói đi nói lại thì tình bạn của đàn ông lạ thật đấy, chẳng lẽ cả đám ai cũng thích bị Mạnh đại gia ăn hiếp à? “Sauk hi ăn xong thì anh đi tắm đi rồi ngủ sớm một chút nhé.”

“ừ…” đầu bếp nhỏ nhà anh đang dần phát triển theo hướng bà cụ non rồi, anh cố gắng tranh thủ phúc lợi cuối cùng, “Vậy em cũng ngủ sớm với anh luôn đi.”

“Vâng.”

Mạnh đại gia cười âm hiểm, đầu bếp nhỏ thật dễ bị lừa.

Mạnh Cảnh Vấn tắm rửa cực kì có tinh thần, vì quyến rũ vợ đại nhân anh còn cố ý chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm đi ra ngoài. Lòng thầm mong thấy được vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng của Đỗ Tiểu Mạn xuất hiện!

Cô nhìn cơ bụng của anh hồi lâu, rốt cục nhịn không được đưa tay sờ sờ. Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt khiến toàn thân anh căng thẳng. Anh ôm người vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống mái tóc còn ướt nhẹp của vợ. Đôi tay tặc cũng không chịu ngồi yên.

“Anh bị bệnh sao còn không chịu mặc quần áo vào?” Tuy tim Đỗ Tiểu Mạn đập như trống bỏi, khuôn mặt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh vài câu như cũ.

“Sao? Em không thích sao?”

Đỗ Tiểu Mạn dùng tay chọc chọc vào cơ bụng anh, “Mau, anh mau mặc quần áo vào đi.”

“Còn em, gội đầu xong không chịu lau khô tóc là vì muốn bệnh chung với anh à?”

“Không có.” Đỗ Tiểu Mạn bị anh ôm trọn, một lòng muốn tìm khăn khô, lại bị anh tranh thủ cởi bộ đồ ngủ ra.

Mạnh Cảnh Vấn ôm eo cô, ngã lên giường, đè cô dưới người mình. Anh nhẹ nhàng liếm từ tai sau đó mút đến cổ cô, khiến cô mẫn cảm hơi co người lại, trong miệng vang lên tiếng rên khe khẽ.

Anh nhếch miệng, bàn tay vuốt ve đường cong bên dưới, một tay nâng hông cô lên để cô xoay người nằm sấp lên người mình.

“Ố…” ánh mắt Đỗ Tiểu Mạn mê ly chứng tỏ đã bị anh dụ dỗ thành công, nhưng đột nhiên thay đổi vị trí khiến cô không biết phải phản ứng thế nào.

“Hôm nay em ở trên.” Anh nghiêng người hôn lên môi mềm.

Ngay lúc hai người đang tương đối bối rối, Đỗ Tiểu Mạn bị anh cắn một phát trên ngực, cắn đến khi cô hồi phục lại tinh thần mới thôi. Đỗ Tiểu Mạn nhìn anh, “Buổi sáng anh còn sốt, bây giờ…” chỉ tiếc nửa câu sau của cô đã bị Mạnh Cảnh Vấn nuốt vào miệng, hơn nữa còn dây dưa với lưỡi cô khiến cô không thể nghĩ thêm gì khác.

Mạnh đại gia bị dục hỏa đốt người, trực tiếp nhào vào người ta. Xem ra ngày đầu bếp nhỏ ở trên còn xa, bây giờ không phải lúc! Mục tiêu ngắn hạn sắp tới của anh là làm thế nào để dạy cô “vồ vập” vào anh.

Quả thật anh yêu đến chết bộ dáng cố nhịn tiếng rên rỉ của cô, khiến anh vừa yêu vừa muốn hiếp đáp cô nhiều hơn…

“… A chịu thua…” Đỗ Tiểu Mạn thề, sau này cô không dám nói trên bụng anh có thịt thừa nữa!

Thật lâu sau đó, trong phòng truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp: “…Thêm một lần nữa…”

Tham ăn mà một ngày không có thịt, đương nhiên là phải nhớ xương nhớ vị rồi, nên chắc chắn sẽ không thể buông tha cho đầu bếp nhỏ dễ dàng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.