“Này? Rốt cuộc anh đã làm gì vậy?” Hôm nay, người mang bầu gần năm tháng mỗi ngày kiên trì đi tản bộ là Đỗ Tiểu Mạn rốt cuộc cũng phát hiện ra, “Đường Bí Mật” đã bị đóng cửa và vị trí ấy thay bằng một cửa tiệm mới đang lắp đặt thiết bị. Ban đầu cô còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, nhưng sau khi vòng đi vòng lại con đường này hai lượt mới nhận ra là đã đổi cửa tiệm rồi.
“Anh không biết.”
Mạnh đại gia trả lời cực nhanh, khiến cho cô đầu bếp nhỏ nào đó nheo mắt lại, quét mắt nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi phun ra hai chữ, “Nói dối.”
Vì vậy, Mạnh đại gia suy sụp cúi mặt xuống, ai oán kêu lên: “Bà xã...”
“Nói cho em nghe một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nếu không em sẽ liên tục nghĩ tới nó, ảnh hưởng đến tâm tình.” Đỗ Tiểu Mạn nháy mắt với anh mấy cái, hàm ý trong đó không lời nào có thể miêu tả được.
“Tiểu Mạn, dù sao thì anh cũng đã xử lý xong rồi, em cứ coi như không có chuyện gì đi, không được sao?”
“Đẻ em đoán một chút.” Đỗ Tiểu Mạn ra vẻ hung hãn, làm bộ như thật kéo tay anh sờ tới sờ lui. Mạnh đại gia không nhịn được muốn lùi về sau, bị cô trừng một cái, đứng yên không dám lộn xộn nữa. “Có phải anh tìm được cậu em, sau đó bảo ông đưa em họ về không?”
Mạnh Cảnh Vấn nằm lên ghế salon, nhướng mày nhìn Đỗ Tiểu Mạn, “Còn gì nữa không?”
“Vẫn còn sao? Nếu còn thì chắc là có liên quan đến khoản nợ.” Đỗ Tiểu Mạn nhún vai, “Trừ khi anh thần thông quảng đại đến độ có thể làm cho nhà người ta đóng cửa, bằng không thì có lẽ chỉ có cách đó có thể dùng được?”
Mạnh Cảnh Vấn kéo lấy cổ tay cô, khẽ dùng sức, vững vàng ôm cô vào lồng ngực mình, không muốn nói nhiều đến đề tài này nữa, “Dù sao cũng đã xong rồi, anh và ông cậu kia của em đã thỏa thuận với nhau, cả nhà họ từ nay về sau sẽ không dùng khoản nợ kia để quấy rầy em nữa. Còn về phần cửa tiệm kia bắt chước tiệm bánh ngọt của em, đều là do có người lợi dụng em họ em mà thôi.”
“Anh nói chuyện cứ thích giấu nửa câu còn lại trong miệng thế nhỉ!” Đỗ Tiểu Mạn ghé vào trước ngực anh khẽ cọ, cũng không muốn truy hỏi đến cùng nữa, “Ngày kia anh đi khám thai với em nhé?”
“Hả? Anh nhớ là ngày mai mà, không phải sao?” Mạnh đại gia lập tức cảm thấy căng thẳng. Hiện giờ, chuyện liên quan đến cô nàng đầu bếp nhỏ này, cho dù có nhỏ đi nữa thì cũng là chuyện lớn, huống hồ là việc khám thai. Anh chỉ sợ mình nhớ nhầm! Anh vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô, cẩn thận dịch cô sang bên cạnh rồi tự mình đi xem sổ ghi chú.
“Ồ, sao rồi?” Bà bầu nào đó bình tĩnh nằm trên ghế salon, một tay đang cố với lấy quả táo trên bàn trà.
Sau khi Mạnh đại gia xác nhận mới gật đầu trả lời: “Là em nhớ nhầm.” Nhìn lại, thấy bà bầu có trí nhớ kém nào đó đang thực hiện động tác có “độ nguy hiểm cao”, anh sợ đến mức tim ngừng đập hai giây, “Yên nào, để anh lấy cho.”
Bà bầu nghe lời nằm về chỗ cũ, cũng ra hiệu cho Tiểu Mạnh Tử nhanh chóng đưa đùi cho cô làm gối đầu. Cô há miệng, Mạnh Cảnh Vấn đưa lên miếng táo đã cắt gọt sẵn, cô nhai rồn rột mấy cái rồi nuốt xuống bụng, há miệng lần nữa, lại một miếng táo rơi vào “ma trảo” của cô. Cô vừa ăn vừa nói: “Khi nào thì ba mẹ có thể sẽ về?”
“Anh còn chưa báo cho ba mẹ biết là em có thai.” Mạnh Cảnh Vấn nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh định đợi hai năm nữa mới cho họ biết.” Bởi vì lần trước mẹ gây họa xong chuồn mất, để lại cục diện rối rắm bắt anh thu dọn, nếu không phải cô nàng đầu bếp nhỏ này tin tưởng anh, anh đã không thể chịu đựng được rồi.
Đầu Đỗ Tiểu Mạn hiện lên đầy vạch đen, người đàn ông này lại bắt đầu thể hiện tính trẻ con. Cô đâm đâm cánh tay anh, ý bảo anh tiếp tục đút cho mình ăn. Người nào đó vừa phục vụ bà xã đại nhân ăn, vừa không quên nhét vào miệng mình một miếng, tiếp tục chào hàng: “Bà xã à, gần đây anh mới khổ luyện kỹ năng nấu canh, ngày mai sau khi đi khám thai về, anh nấu cho em ăn nhé?”
“Canh á?” Đỗ Tiểu Mạn nghi ngờ nhìn anh, “Hay là thôi đi, em tự nấu thì hơn.”
“Không được!” Mạnh đại gia nhướng mày, hạ quyết tâm phục vụ bà xã: “Từ giờ cho đến lúc em sinh xong, đừng mơ bước vào phòng bếp.”
Cô đầu bếp nhỏ liếc mắt, “Là ai hai ngày trước bắt em nấu cơm tối để thỏa mãn cái dạ dày bị ngược đãi đã lâu của anh ta hả?”
“Khụ, vậy mới nói là từ giờ trở đi.” Mạnh đại gia rõ ràng là lo sợ chưa đủ, nên tranh thủ thời gian xoa bóp chân cho Đỗ Tiểu Mạn, “Anh cũng rất có năng khiếu mà.”
“... Nhưng cũng chỉ ở thiết kế thôi!” Lần trước để anh nấu cơm, suýt nữa đã thiêu rụi cả cái phòng bếp, nên đối với việc anh vào bếp, quả thực cô có chút ám ảnh.
“Bà xã...” Mạnh đại gia lại cố gắng chào hàng, “Em không thích uống canh cá sao?”
“Canh đầu cá nấu với đậu hũ?” Đỗ Tiểu Mạn động đậy lỗ tai, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, “Anh hầm cho em uống thật sao?”
Mạnh Cảnh Vấn vô cùng vui vẻ, nhìn cô rõ ràng rất chờ mong lại giả bộ không thèm để ý, anh “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn không được cúi đầu hôn lên môi cô.
Lần trước, khi đến kì khám thai, đã có thể nghe thấy cử động của em bé rồi. Bởi vì có quen biết với bác sĩ Hồ Đại, nên anh đã sớm hẹn trước cho cô đến khám ở bác sĩ tốt nhất trong khoa phụ sản. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ dặn dò Mạnh Cảnh Vấn chú ý rất nhiều thứ, làm khó cho Mạnh đại gia, bình thường tình tình rất tệ mà lúc này lại chăm chú nghe như một học sinh tiểu học.
Mạnh Cảnh Vấn đỡ Đỗ Tiểu Mạn đến một góc khá là vắng vẻ không ai lui tới ngồi xuống, mới tự mình qua một bên gọi điện thoại, tránh tia bức xạ đến chỗ cô.
Đỗ Tiểu Mạn vuốt ve vùng bụng căng tròn của mình, nở nụ cười. Nơi này có một sinh mệnh bé nhỏ, thật là kỷ diệu. Cô đã từng ảo tưởng rất nhiều rằng sau này sẽ mua quần áo cho cục cưng, sẽ ghi lại từng chút từng chút quá trình lớn lên của bé...
“Đỗ Tiểu Mạn?”
“Hả?” Thấy có người gọi mình, bà bầu trì độn nào đó ngẩng đầu lên nhìn về phía bên phải, “Đường Văn Nhất? Thật khéo, sao anh lại ở đây?”
Đường Văn Nhất khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Mạnh Cảnh Vấn đang gọi điện thoại cách đó không xa, khóe miệng mang theo nụ cười hứng thú: “Anh có người bạn bị ốm, sang đây thăm anh ta. Vừa rồi gặp em ở cửa thang máy, mang thai à? Mấy tháng rồi?”
Đỗ Tiểu Mạn cười ngượng ngùng: “Năm tháng ạ.”
“Chúc mừng chúc mừng” Đường Văn Nhất vừa thấy Mạnh Cảnh Vấn hình như đã phát hiện ra mình xuất hiện bên cạnh Đỗ Tiểu Mạn, trừng mắt nhìn anh ta một cái. Nụ cười bên khóe môi anh ta càng sâu hơn, “Em xinh đẹp hơn rất nhiều so với lần trước anh gặp em.”
“Hả?” Đỗ Tiểu Mạn được khen, đột nhiên thẹn thùng đỏ mặt, “Đâu có, đâu có. Em đã béo lên rất nhiều rồi.”
“Ha ha, ý anh là vẻ đẹp đặc biệt chỉ phụ nữ có thai mới có ấy.” Đường Văn Nhất vừa mở miệng đã buông những lời đường mật trôi chảy.
Đúng lúc đó Mạnh Cảnh Vấn đi tới, nghe được lời của anh ta, lập tức cả khuôn mặt đen kịt, ác độc châm chọc anh ta: “Bạn của anh nằm ở khoa phụ sản à? Không phải là khoản nợ phong lưu của anh đấy chứ?”
“Dưỡng thai!” Đỗ Tiểu Mạn nhỏ giọng cảnh cáo Mạnh đại gia, thật vất vả mới có người khen cô xinh đẹp, đúng là phá đám mà.
Mạnh đại gia cảm thấy uất ức, ánh mắt nhìn về phía Đường Văn Nhất càng thêm hung ác, sau khi nhận được công kích từ khuỷu tay của Đỗ Tiểu Mạn, anh mới tạm thời đổi giọng: “Khụ, bạn anh không sao chứ?”
“Ha ha, không sao.” Đường Văn Nhất nhanh chóng nói lời tạm biệt với hai người, qua góc rẽ, anh ta thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng. Phản ứng của Mạnh cảnh Vấn không chỉ nằm trong dự liệu của anh ta mà còn vượt qua. Anh ta bất giác quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng đã không còn đôi vợ chồng nọ ở đó. Từ thái độ ở chung của hai người, không khó nhìn ra Mạnh Cảnh Vấn đã bị Đỗ Tiểu Mạn nắm trong tay rồi... Đột nhiên, chút cảm giác hâm mộ bọn họ cùng với ký ức được gặp gỡ Đỗ Tiểu Mạn đã từng được nhét vào góc nào đó, bất chợt xông ra ngoài.
Anh ta thu lại sự vui vẻ, nặng nề hét một tiếng xả giận. Từ nay về sau, có lẽ gặp lại cũng phải dựa vào duyên phận rồi.
Bên kia, Mạnh Cảnh Vấn đang tự kiểm điểm, lần sau không nên để cô nàng đầu bếp này một mình ở ngoài nữa! “Về nhà.”
“Anh không gọi điện nữa à?” Đỗ Tiểu Mạn biết, hiện giờ, anh đang có rất nhiều dự án, “Em không sao đâu, anh vội thì cứ đi trước đi!”
“Không vội!” Mạnh Cảnh Vấn há miệng đã chua như giấm, anh cũng vừa tắt điện thoại, “Cái gã họ Đường kia lại còn nói...” Anh còn chưa kịp khen bà xa mình đâu, thế mà anh ta đã đi trước một bước rồi. Hơn nữa, không hiểu sao hết lần này đến lần khác anh đều nghe được.
Mạnh đại gia vô cùng tức giân, Đỗ Tiểu Mạn đứng cạnh lại nở nụ cười, cô xoa đôi lông mày nhăn lại của anh, “Ông xã, về nấu canh cá đậu hũ cho em đi?”
“Hừ hừ, anh thấy em chỉ nhớ đến người khác khen em đẹp thì có?” Mạnh Cảnh Vấn ôm lấy cô, chậm rãi bước đến thang máy.
“Ai bảo anh không khen?” Đỗ Tiểu Mạn cười trộm quyết định, mấy ngày nữa sẽ làm điểm tâm ngon cho anh, trấn an “con sói” từ lúc cô mang thai chưa có lấy một bữa cơm hài lòng. Đặc biệt hôm nay còn phải ăn một thùng dấm chua nữa....
Mạnh đại gia tiếp tục uất ức bĩu môi, “Bà xã... Em rất xinh đẹp!”
“Em ép mới nói nha...” Đỗ Tiểu Mạn nói xong cũng đối điện với ánh mắt đáng thương của Mạnh đại gia, lập tức mềm lòng ôm cổ hôn anh một cái, người đàn ông này vì cô mà nguyện ý học nấu ăn, khiến cô làm sao có thể không càng ngày càng yêu anh đây!