Anh Chồng Tham Ăn

Chương 4: Chương 4




Lúc chạng vạng tối, khi Đỗ Tiểu Mạn đã thấy mình đã thoải mái hơn nhiều, cô đi xuống lầu định tìm đồ ăn bỏ bụng, mở tủ lạnh ra thì phát hiện toàn bộ bánh ngọt cô để dành đã không còn một mống!!!

Nghĩ cũng biết là ai rồi! Không đợi Đỗ Tiểu Mạn hưng sư vấn tội, Mạnh Cảnh Vấn giả bộ dò xét trên người cô, rồi cười ha ha mà phàn nàn: “Cuối cùng cô cũng đã dậy, tôi sắp đói đến bất tỉnh rồi này.”

“Tôi mới chết đói đây! Nói! Có phải toàn bộ bánh ngọt trong tủ lạnh bị anh giải quyết hết rồi không? Còn dám la đói à?” Đỗ Tiểu Mạn quặn đau bao tử, “Bây giờ ngoại trừ ăn ra thì anh không còn gì để làm à?”

Mạnh Cảnh Vấn tuyệt không chột dạ, thoải mái gật đầu, “Đúng vậy đấy, không được sao?”

Đỗ Tiểu Mạn hít sâu một hơi, nheo mắt cười, “Đại Vị Vương tiên sinh, nếu như anh muốn ăn cơm tối thì tôi sẽ nấu…” Cô dừng lại một chút, thoáng nhìn qua Mạnh Cảnh Vấn đang gật đầu như gà mổ thóc, tiếp tục nói, “Vậy bây giờ anh hãy về phòng làm ông chủ của anh đi, tôi không gọi thì xin anh đừng xuống lầu.”

“Nếu tôi có việc gấp phải ra khỏi nhà thì sao đây?” Tất nhiên là suy nghĩ của nữ đầu bếp đại nhân không được kín kẽ lắm, Mạnh Cảnh Vấn nhún vai, không băn khoăn về vấn đề này nữa, anh dứt khoát xoay người, “Sáu giờ đúng ăn cơm đấy nhé.”

“Tôi phải đi ra ngoài một chút, nhanh nhất cũng phải đến bảy giờ mới có thể ăn tối được, không thành vấn đề chứ?”

“Cô phải đi ra ngoài?” Mạnh Cảnh Vấn nhíu mày nhìn qua, “Đã khỏe hẳn chưa? Định làm gì? Tôi giúp cô là được chứ gì.” Ý ở ngoài lời đương nhiên là, cô chỉ cần chuyên tâm là bữa tối là được rồi.

Đỗ Tiểu Mạn lắc đầu, “Tôi đi mua một ít đồ, rất nhanh thôi.”

“Tôi đi với cô!”

“Hả!?”

Thật ra là sợ cô đi nửa đường thì đau đến sắc mặt trắng bệch không kịp về làm cơm cho anh ăn, cho nên đương nhiên là anh phải nhìn cô cho kĩ rồi. Anh lên lầu thay một bộ đồ thoải mái.

Hai người một trước một sau rời khỏi cửa tiệm, Đỗ Tiểu Mạn không được tự nhiên kéo khoảng cách với Mạnh Cảnh Vấn, đi bên cạnh anh ta cô cảm thấy áp lực lớn lắm! Thân hình Mạnh Cảnh Vấn cao lớn, thả chậm bước chân mới miễn cưỡng phối hợp với Đỗ Tiểu Mạn. “Không đi xe?”

“Anh thấy tôi có xe không?” Đỗ Tiểu Mạn trừng anh ta một cái, “Tôi vốn không biết lái xe, ngay cả bằng lái cũng không có.”

“Sặc!” Mạnh Cảnh Vấn nhịn không được cười lên, “Vậy bình thường cô nhập hàng thì làm sao?”

“Về cơ bản thì đều là giao hàng tận nơi. Nếu tôi nhất định phải ra ngoài lấy hàng thì tôi sẽ nhờ người giúp đỡ.” Đỗ Tiểu Mạn dừng bước, chuẩn bị đón xe.

Mạnh Cảnh Vấn hiếm khi gallant mở cửa xe cho cô, thật ra người này rất dễ gần, chỉ cần có cao lương mỹ vị, tính hình của anh tuyệt đối là tốt nhất trên thế giới. Trái lại, nếu không hợp khẩu vị của anh, ngại quá, xin cố sức cách anh xa một chút, có thể so sánh người này với quả bom hẹn giờ luôn đấy.

Nói ra thì đương nhiên đây là lần đầu tiên anh đi siêu thị, anh tò mò hết nhìn trái rồi nhìn phải, hết nhìn phải rồi lại nhìn trái. Trong thời gian nháy mắt, xe đẩy đã bị chất đầy nửa xe.

“Đỗ Tiểu Mạn, không phải cô nói chỉ mua “một ít” đồ thôi sao?” Mạnh Cảnh Vấn nuốt nước miếng, chỉ vào đồ ăn vặt trong xe đẩy, không hiểu, “Đây mà cũng gọi là “một ít” đây sao?

Đỗ Tiểu Mạn le lưỡi, “Ưm, “Một ít” chỉ là một lượng từ, anh có cần phải tích cực như vậy không?”

Thói quen làm càn, anh chính là cực kì tích cực đấy, Mạnh Cảnh Vấn liếc mắt, giọng điệu dần dần trầm xuống, “Cho nên mục đích của cô chính là mấy thứ chocolate, khoai tây chiên, thạch hoa quả… đồ ăn không tốt cho sức khỏe này?”

“Thông minh lắm!” Đỗ Tiểu Mạn giơ ngón cái, “Anh đã chủ động đi chung, vậy thì chia sẻ một ít sức nặng với tôi đi?”

“Lại là “một ít”? Mặc kệ!!!” Mạnh Cảnh Vấn thẳng thắn từ chối, hất đầu lên.

Sau lưng anh, Đỗ Tiểu Mạn lặng lẽ làm mặt quỷ bày tỏ bất mãn của mình, sau đó cô dè dặt chọt vào tay của anh, “Tối nay cho anh gọi cơm.”

“Tuần này.” Nếu không phải sợ Đỗ Tiểu Mạn trở mặt, thật sự anh rất muốn nói một tháng.

“…Đồng ý.” Đỗ Tiểu Mạn rối rắm gật đầu, thật tình cảm thấy không tệ lắm. Nếu anh ta đã là nhân vật ông chủ, chắc chắc sẽ không ở đây lâu, nói không chừng còn chưa đến cuối tháng này vì công ty đột ngột xảy ra chuyện anh ta phải vội vàng đi mất rồi! Hình như suy nghĩ này khiến tâm tình của cô tăng lên một bậc, Đỗ Tiểu Mạn vỗ vỗ vai anh, “Được rồi, ông chủ Mạnh, đừng tức giận quá, dù sao hôm nay cũng không buôn bán gì, về tôi sẽ làm bò bít tết cho anh ăn.”

Mạnh Cảnh Vấn nhíu mày, xem như là đồng ý với ý kiến này.

“Tôi nói này, cả ngày anh làm ổ ở nhà tôi hoàn toàn không cần đi làm sao? Anh làm ông chủ khỏe quá nhỉ?”

“Tôi đang nghỉ ngơi.”

“Có ai nghỉ ngơi mà nghỉ cả tháng chưa xong không, hơn nữa hôm đầu tiên anh ở chỗ tôi không phải là đến công ty à?” Đỗ Tiểu Mạn tò mò hỏi, “Đúng rồi, tôi hoàn toàn không biết anh làm cái gì nữa, anh nói một chút được không?” Công việc gì mà hạnh phúc quá vậy? Cứ mãi làm chuyện xấu trong tiệm ăn của cô. =.=

Mạnh Cảnh Vấn nhún nhún vai, thấy cô bắt đầu chọn lựa bò bít tết thì lập tức quên mất câu hỏi của cô, “Này! Bò bít tết ở đây có ăn được không?”

“Tin vào tài nấu nướng của tôi đi được không?” Đỗ Tiểu Mạn liếc nhìn anh ta, “Anh vẫn chưa trả lời tôi đấy.”

“À, hôm đó là đi công ty người bạn, lần trước đã tới rồi đấy, Tôn Thần. Ngoài ra tôi tự cho mình nghỉ dài hạn ba tháng.” Mạnh Cảnh Vấn cũng tiện tay cầm bò bít tết lên chọn chọn lựa lựa, giọng điệu cũng bắt đầu không nghiêm chỉnh, “Tiểu Mạn Mạn, cái này cũng không tệ đâu.”

“… Cái này ngoài trừ kích cỡ hơi lớn ra thì những chỗ khác đều không thể xưng tụng là không tệ được.” Đỗ Tiểu Mạn cầm khối thịt bỏ vào chỗ cũ. “Nhưng mà tôi thật không nhìn ra, anh làm ông chủ lại có thể tự cho mình nghỉ ngơi ba tháng….” Vậy là ảo tưởng tốt đẹp của cô với chuyện “Công ty đột ngột xảy ra chuyện ” sẽ bị ngâm nước nóng?

“Cũng bình thường.” Mạnh Cảnh Vấn thuận miệng nói qua loa, anh chuyên tâm nhìn các loại nguyên liệu nấu ăn trước mắt hơn, đang suy nghĩ nên lợi dụng tuần lễ được gọi món này như thế nào. Thật là không ổn, một tháng qua, đầu lưỡi của anh đã bị nuôi đến kén cá chọn canh mất rồi, mà người thì vẫn chưa lọt vào bẫy của anh…

Đỗ Tiểu Mạn vừa định hỏi lại, đột nhiên nghiêng mắt nhìn thấy cặp nam nữ đứng cách đó không xa, cô vô thức nắm chặt quần áo Mạnh Cảnh Vấn, trốn phía sau anh.

“Sao vậy?” Mạnh Cảnh Vấn nhìn theo chung quanh.

Từ phía sau lưng anh, Đỗ Tiểu Mạn thò đầu ra, mới một giây, lại thụt vào lại, “Giúp tôi một việc.”

“Muốn trốn người?” Khóe miệng Mạnh Cảnh Vấn bất giác nhếch lên, “Tôi giúp không phải là không được, nhưng từ nay về sau cô phải ngoan ngoãn làm nữ đầu bếp của tôi.” Đây là mục đích cuối cùng của anh, đương nhiên là phải nhân cơ hội nói ra.

“Hả? Anh đùa gì thế?” Giọng Đỗ Tiểu Mạn đề cao lên tám quãng. Trong nháy mắt, ánh mắt của những người chung quanh đều tập trung lên người cô. Cô phản ứng nhanh, cả người lẫn mặt nhanh chóng rúc sau lưng Mạnh Cảnh Vấn, dùng giọng nói chỉ bọn họ mới nghe được, “Được rồi, được rồi, từ nay về sau anh muốn ăn món gì tôi nấu cho anh, tôi xin anh…”

Mạnh Cảnh Vấn suy nghĩ một lát, thuận thế ôm lấy giai nhân, tự nhiên như đã tập luyện hàng trăm lần, anh thân mật hôn lên tóc cô, “Không thành vấn đề, em yêu à.” Đỗ Tiểu Mạn vì động tác thân mật của anh ta mà cứng đờ tại chỗ, khủy tay đánh trúng bụng anh ta, khiến cho đồ quỷ chiếm lợi phải rên lên một tiếng.

Tất nhiên, vì vừa tìm được nữ đầu bếp nên anh bỏ qua cho giãy dụa của cô, đồng thời quét mắt cẩn thận nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng anh nhẹ giọng hỏi thăm, “Đang trốn cô gái mặc váy hồng nhạt bên kia phải không?”

“Hả? Sao anh biết?” Qúa kì diệu! Đỗ Tiểu Mạn níu lấy áo trước ngực anh ta, “Cô ấy không phát hiện ra tôi chứ?” Nguy cơ trước mắt nên cô tạm thời bỏ qua cho Mạnh Cảnh Vấn.

“Ừ hừ, may mà vóc dáng của cô đủ thấp bé, bị tôi che hết cả rồi.” Mạnh Cảnh Vấn khẽ hừ một tiếng, “Trừ phi cô ta có mắt xuyên thấu.”

“Uầy, vậy là được rồi.”

Mạnh Cảnh Vấn đẩy xe đẩy, buông lỏng bàn tay vẫn luôn đặt trên vai Đỗ Tiểu Mạn ra, “Bây giờ hãy thỏa mãn lòng hiếu kì của tôi chút đi, là tình địch, hay kẻ thù?” Nếu người phụ nữ kia gây bất lợi với nữ đầu bếp của anh, trong đầu Mạnh Cảnh Vấn đã nghĩ đến nhiều trường hợp, ví dụ như lợi dụng tình huống này mang người đi đến thành phố A, hay giúp cô thuận nước giong thuyền….

“À thì, cô ấy là em họ của tôi.”

“Sặc…” Mạnh Cảnh Vấn bị sặc, “Gì? Em họ?” Có nhầm không? Bộ dạng của người phụ nữ kia rõ ràng là lớn hơn cô vài tuổi mà, mà cô thì tuyệt đối có thể giả làm sinh viên cũng được nữa!!!

Đỗ Tiểu Mạn chột dạ nhìn đông nhìn tây, “Đúng vậy, tính ra, năm nay hẳn là cô ấy đã lên đại học rồi.”

“Cô bao nhiêu tuổi?”

“Tôi? Qua hết sinh nhật năm nay thì là 25 tuổi rồi.” Đỗ Tiểu Mạn vui sướng nói tuổi 25, vẻ mặt vui cực, “Có phải là nhìn không ra không?”

Mạnh Cảnh Vấn cười ha ha, “Cô cứ dán vàng lên mặt mình đi, ngoại trừ cái đó ra cô còn ưu điểm gì khác chứ?”

Đỗ Tiểu Mạn dùng sức đẩy tay anh ta ra, cách anh ta xa hai bước, tỏ vẻ mình không quen vị tiên sinh độc mồm độc miệng này, tính lát nữa quỵt luôn chuyện làm đầu bếp cho anh ta.

Hình như Mạnh Cảnh Vấn nhìn thấu ý nghĩ của cô, giả bộ hờ hững bóp vai cô, ép cô sát vào mình, nhỏ giọng thì thầm, “Em họ yêu dấu ở phía sau cách chúng ta chưa tới 50m, muốn thay lời thì cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cô.”

Một hơi trong ngực Đỗ Tiểu Mạn không lên cũng chả xuống, nhàn nhạt châm chọc, “Ông chủ Mạnh quả nhiên là làm ăn lớn.”

“Không dám không dám, cô chủ Đỗ mới là lợi hại.” Dạ dày anh bị cô nhỏ này tóm chặt, Mạnh Cảnh Vấn hời hợt nhận lời “Ca ngợi” của cô.

Lời nói không độc bằng người đàn ông này! Cô nhịn! Đỗ Tiểu Mạn oán hận chuyển mắt sang quầy hàng, chọn hoa quả.

“Mấy đồ chơi này nhân huynh mua về làm gì?” Mạnh Cảnh Vấn lại tiếp tục rót giọng điệu vô sỉ của mình vô tai cô.

“Trừ ăn ra, anh có thể nghĩ được công dụng thứ hai không?” Tay Đỗ Tiểu Mạn nắm hoa quả run một cái, hiển nhiên là bị chọc tức rồi.

“Chậc, khó ăn lại không dinh dưỡng gì.” Đại thiếu gia chuyên bắt bẻ không thèm liếc mắt nhìn hoa quả, cầm cổ tay Đỗ Tiểu Mạn quăng hoa quả về chỗ của nó.

“Này! Ô mai này làm tương ăn rất ngon….” Mỗi lần đến đây cô đều muốn mua.

“Cô biết làm không?”

“Gì? Tương ô mai à?” Đỗ Tiểu Mạn loạng choạng một bước, “Đương nhiên là biết.” Đừng xem thường cô chứ! Thủ nghệ của cô có thể so với đầu bếp luôn đấy.

Mạnh Cảnh Vấn hài lòng gật đầu, “Vậy thì được rồi, tự mình về làm.”

Oa oa oa, nhưng mà tốn nhiều thời gian và tinh lực lắm!!!! Đỗ Tiểu Mạn bĩu môi, phải đào tạo lại cái tên tham ăn kia mới được, để anh ta biết rõ địa vị của mình, sau lung truyền đến tiếng hô lên vui vẻ.

“Đỗ Tiểu Mạn.”

Đương nhiên người bị điểm danh tuyệt không vui vẻ chút nào, cô quăng ánh mắt oán hận nhìn qua Mạnh Cảnh Vấn, hừ, công việc che giấu không hoàn thành, cái tên này không có tư cách ăn cơm! Giao dịch lúc trước không thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.