Anh Có Còn Tin Sói Tới Không

Chương 14: Chương 14




❋ 14. Thừa nhận

Lên lớp, giáo viên hương dẫn ở trên bục giảng chậm rãi nói nội quy trường học.

Dư Nam ngồi bên cạnh Hứa Ý nói chuyện với cô, Hứa Ý câu được câu không trả lời.

Dư Nam nói vòng mấy vòng, cuối cùng trở lại chủ đề chính——

“Sao cậu không nhận Ngự Thủ tớ tặng?”

Hứa Ý liếc mắt nhìn cậu, sờ sờ lỗ tai mình: “Tớ không tin loại đồ vật này.”

Dư Nam cười, “Là tớ đi miếu nổi tiếng nhất thành phố A cầu đó, rất linh, cậu mang theo đi.” Cậu từ trong túi lấy Ngự Thủ ra đưa cho cô.

“Mẹ tớ không cho tớ mang theo loại đồ vật này.” Hứa Ý đẩy tay cậu cự tuyệt nói.

Sắc mặt Dư Nam cứng đờ, biết một ít phụ huynh tựa hồ tương đối mẫn cảm với mấy vấn đề liên quan đến tôn giáo, liền thu tay lại, không nói chuyện nữa.

Người sáng suốt đều thấy rõ ràng Dư Nam bị cự tuyệt.

Ôn Ngữ ngồi bên cạnh cùng hai người khác nói nhỏ: “Các cậu có nhớ cậu ấy có một cái màu đỏ không? Quý giá vô cùng, lần trước tớ xém chút nữa bỏ Ngự Thủ màu đỏ kia vào máy giặt, bị Hứa Ý mắng té tát.”

“Nhớ rõ nhớ rõ!”

Hứa Ý trừng mắt nhìn ba người bạn cùng phòng, ba người lập tức im như ve sầu mùa đông.

*

Một đêm khuya Hứa Ý nhận được tin nhắn của Giang Dịch.

Anh hỏi cô son môi lần trước cô tặng Đường Dung hiệu gì, sắp tới sinh nhật Đường Dung, anh tính toán mua tặng Đường Dung một thỏi.

Hứa Ý nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, sau khi gõ tên một nhãn hiệu thì bỏ thêm một câu: “Sinh nhật cô Đường anh không trở lại sao?”

Hứa Ý từ sau hôm thi đại học thì chưa từng gặp lại Giang Dịch. Cô nghe cô Đường nói, anh thi đại học không tốt lắm, quyết định ra nước ngoài học đại học. Anh vẫn luôn như vậy, quyết định rất nhanh, lại cũng chưa bao giờ hối hận.

Gửi xong, Hứa Ý nhét điện thoại vào túi, ngồi nhìn mặt bàn phát ngốc một hồi lại móc điện thoại từ trong túi ra.

Anh trả lời: “Không về, mẹ không cho anh trở về.”

Hứa Ý “Chậc chậc” hai tiếng, nhanh chóng trả lời: “Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước.”

“Được.”

Đoạn đối thoại ngắn gọn cứ như vậy kết thúc.

Thời gian sau đó, Giang Dịch luôn nhắn tin hỏi cô mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, tuần này hỏi cô Đường Dung dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào, sau tuần hỏi cô có số điện thoại của chủ nhiệm giáo dục cấp ba không, sau khi Hứa Ý trả lời anh sẽ nhàn nhạt trả lời một chữ “Được”.

Loại đối thoại nhạt nhẽo lại nhàm chán này ùn ùn không dứt, Hứa Ý chậm rãi liền cũng quen loại hành vi không thể hiểu được này của Giang Dịch, cô chỉ cho rằng anh thật sự cần.

Lại không biết, Giang Dịch nhớ cô đến chịu không nổi, mới có thể làm bộ có việc tìm cô tâm sự.

Vài lần sau đó, Hứa Ý liền cảm thấy quan hệ xấu hổ trước kia của hai người hòa hoãn một ít.

Trong lòng cô nghĩ, Giang Dịch tìm cô nói chuyện đó là anh đang phát tín hiệu xin cầu hòa, cô liền giống như trước kia tự nhiên leo xuống bậc thang.

Nhưng Hứa Ý vẫn luôn biết, bọn họ vẫn không thể quay về quan hệ như trước kia.

*

Giang Dịch cùng Hứa Ý học cùng lớp cấp hai, lên cấp ba hai người mới tách lớp ra, quan hệ với bạn học trong lớp đều không tệ, chủ nhiệm lớp là một giáo viên trẻ tuổi lại vui tính, ở chung với học sinh như bạn bè. Bọn họ đều rất thích lớp kia, bởi vậy trong nhóm lớp đến bây giờ vẫn vô cùng sôi nổi.

Bạn học trong lớp đột nhiên nói muốn tổ chức gặp mặt, sau lại bởi vì đa số bạn học đều học đại học ở nơi khác, cho nên lớp trưởng liền đề nghị chuyển thành gặp mặt trực tuyến, dùng video trò chuyện tâm sự.

Hứa Ý thấy Giang Dịch trả lời trong nhóm anh sẽ tham gia.

Buổi sáng ngày gặp mặt trực tuyến Hứa Ý bị bạn cùng phòng lôi kéo làm tình nguyện viên. Bốn người trước cửa nhà ăn phát tờ rơi một buổi sáng, kêu gọi mọi người đừng lãng phí lương thực.

Sau khi hoạt động tình nguyện kết thúc, Hứa Ý lại bị Ôn Ngữ kéo đi thư viện mượn mấy quyển sách.

Chờ đến lúc Hứa Ý trở lại ký túc xá, trong nhóm đã có hơn một ngàn tin nhắn mới.

Cô tắt camera của mình xong mới nhấn vào cuộc trò chuyện video, trên màn hình hiện lên ba mươi mấy người, cậu một câu tớ một câu mà trò chuyện, vô cùng náo nhiệt.

Giang Dịch ô thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cô vừa vào liền chú ý tới.

Đây là lần đầu tiên sau gần một năm cô nhìn thấy anh.

Anh thay đổi rất nhiều.

Anh đeo mắt kính gọng đen, độ phân giải thấp làm ngũ quan anh có chút mờ. Trên đầu đội mũ lưỡi trai, tai nghe không dây màu trắng, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

Anh chống cằm không làm gì, chỉ là đang nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Hứa Ý là bọn họ trò chuyện một nửa mới tiến vào, không ai phát hiện cô tham gia, cô cũng đơn giản không chào hỏi, tắt cameras liền nhìn chằm chằm Giang Dịch.

Cô chú ý tới Giang Dịch đột nhiên thay đổi động tác.

Những người khác nói cái gì cô cũng không nghe, cũng chỉ là tham lam mà không hề kiêng kị nhìn anh mà thôi.

Giang Dịch ngẫu nhiên cũng sẽ lên tiếng, lúc người khác hỏi tới anh.

Trước khi anh nói chuyện sẽ khụ khụ giọng, sau đó tới gần màn hình máy tính, nói xong lại ngồi trở về.

Anh nói: “Không làm gì, chỉ đi học, lúc nhàm chán tùy tiện làm chuyện gì đó.”

Lại cười nói: “Không có bạn gái.”

Bọn họ biết anh đi du học, cười trêu chọc hỏi có con gái ngoại quốc theo đuổi anh không, anh lắc đầu nói: “Không có.”

Hứa Ý ở sau camera không ai nhìn thấy liền trợn trắng mắt, sau đó nhớ kỹ người hỏi câu này, lại kéo người đó vào danh sách đen.

Các bạn học biết anh an tĩnh không thích nói chuyện, tùy tiện hỏi hai vấn đề liền không hỏi nữa.

Giang Dịch ngồi ở ghế trên nghe bọn họ nói chuyện, ngẫu nhiên cầm ly nước uống một ngụm. Anh thực chuyên chú cũng thực an tĩnh.

Hứa Ý lúc này lại cảm thấy anh không thay đổi.

Mọi người hi hi ha ha cười nói hơn một tiếng, có người nói phải đi học, thoát khỏi cuộc trò chuyện, lục tục cũng có người thoát.

Có người nói lần sau lại gọi trò chuyện tiếp, mọi người sôi nổi nói được.

Bọn họ lục tục thoát ra, Giang Dịch lại vẫn ngồi trước cameras không nhúc nhích.

Mãi đến trong cuộc trò chuyện chỉ còn lại hai người bọn họ, cô không mở cameras, lại nhìn thấy anh vẫn luôn nhìn màn hình.

Hứa Ý biết anh nhất định đã phát hiện ra cô, quả nhiên, mười năm ăn ý sẽ không dễ dàng biến mất.

Ngay từ đầu cô cảm thấy vui vẻ, sau lại ngẫm lại, loại ăn ý này có cũng vô dụng, anh cũng không thích cô.

Rốt cuộc, Giang Dịch động, anh tới gần màn hình nói chuyện.

“gần đây thế nào?” vẫn là ngữ khí bình đạm trước kia, nhưng anh giống như thật sự rất mệt, thanh âm uể oải đến mềm như cánh hoa.

Hứa Ý hừ một tiếng, làm giá đủ rồi mới từ từ mở microphone, dùng giọng nói thanh lệ của mình nói: “Nga, khá tốt.” Cô cố tình làm bộ không muốn nhiều lời.

Hứa Ý thấy cách màn hình nho nhỏ khóe miệng Giang Dịch cong lên tươi cười, tim đập không khỏi nhanh hơn.

Dưới đáy lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ.

Anh không nói nữa.

Hứa Ý lại không chịu được im lặng “gần đây bận cái gì? Đều không về thăm cô Đường?”

“Rất nhanh anh sẽ trở về.”

Trái tim Hứa Ý nhảy dựng, “Anh được nghỉ à?”

“Không phải, là muốn trở về.” Giang Dịch không nói sau khi nghe giọng nói của cô anh mới đưa ra quyết định trở về.

“Nga, vậy đến lúc đó rồi nói sau.” Hứa Ý làm bộ không sao cả nói.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Hứa Ý chịu không nổi loại không khí xấu hổ này, khụ hai tiếng nói: “Không có việc gì thì cúp máy đây……”

“Em bận à?” Anh đột nhiên hỏi như vậy.

Hứa Ý sửng sốt, câu “Liên quan gì tới anh” tới bên miệng rồi lại không nói ra được.

“Học bài, học đại học cũng không thoải mái chút nào.” Cô không nỡ cắt đứt cuộc đối thoại ngắn ngủn khó có được này.

Hứa Ý thấy cách màn hình anh không có động tác gì, cô lẳng lặng chờ, ngón tay bắt lấy Ngự Thủ màu đỏ anh đưa, chậm rãi ngắm nhìn.

“Có thể……cho anh thấy mặt em không?” Giang Dịch hỏi như vậy.

Hứa Ý sửng sốt, hỏi lại: “Thấy mặt làm gì?”

“Thôi…… cúp đi.” Anh nắm hộp thuốc lá bên trong ngăn kéo, ngón tay vừa muốn rút điếu thuốc trong hộp ra, màn hình liền sáng lên, hiện ra trước mắt là gương mặt xinh đẹp của cô, tuy rằng biểu tình không được tốt, nhưng ngũ quan sinh động, trừng ro đôi mắt nhìn anh.

“Em không muốn cúp đấy.”

Giang Dịch cười, đóng ngăn kéo lại, anh nhìn chằm chằm người trong màn hình nửa ngày, “Em gầy đi.”

Hứa Ý nghe câu này chỉ cảm thấy mũi nóng lên, có một cổ khí xông lên trán, cô sờ sờ mặt mình “Có sao?”

“Gầy.” Giang Dịch lặp lại.

Hứa Ý bắt lấy Ngự Thủ bị cô cầm nóng lên, móng tay chầm chậm moi vải dệt, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có nhớ em không?” Nói xong lại có chút sốt ruột bổ sung: “Anh đừng có hiểu lầm, không phải em đang nói nhớ của quan hệ nam nữ, em muốn nói chính là bạn bè nhớ nhau, tựa như nhớ cô Đường lão sư vậy đó, cho nên anh có nhớ……”

Lời còn chưa nói hết đã bị Giang Dịch đánh gãy ——

“Nhớ.”

Hứa Ý thừa nhận trong một khắc này cô còn chưa thể từ bỏ.

Mặc kệ là tiếng tim đập bên tai, máu trong thân thể vẫn đang quay cuồng, hốc mắt nóng lên đều không cho phép bản thân nói dối ——

Cô vẫn thích Giang Dịch.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.