Editor: tu tai
Dưới lời thỉnh cầu đi thăm mẹ vào cuối tuần đó của tôi, chúng tôi đổi lại quần áo mặc lúc đi xem kịch, mặc dù không phải là lễ phục kết hôn, nhưng nhìn vào cũng chính thức mà long trọng.
Tôi tỉ mỉ hóa trang, trước một ngày đã bắt đầu luyện tập nụ cười xấu hổ hạnh phúc của cô dâu mới cưới.
Đến bệnh viện, Úc An Thùa tỏ vẻ nhân từ cho phép tôi khoác lên cánh tay của anh ta, đi cùng tôi qua hành lang dài tràn đầy tiếng cười quái dị, tiếng mê sảng cùng gào thét.
Cái hành lang này, từ năm tôi 11 tuổi đến giờ đã đi qua vô số lần, từ sự sợ hãi lúc ban đẩu, càng về sau càng chết lặng, từ đầu đến cuối, cũng chỉ có một mình.
Có lẽ bởi vì không nghe được, Úc An Thừa bước đi rất bình tĩnh, đối với những âm thanh kỳ quái hoặc là những ánh mắt điên cuồng kia cũng chỉ làm như không thấy.
Trong lòng tôi sinh ra một điểm vui sướng nho nhỏ: mẹ, sẽ vui mừng cho tôi, cho dù là sự lừa dối nhất thời, thì cuối cùng tôi cũng có thể làm cho bà lấy được một chút an ủi.
Không phải bà không yêu tôi, chẳng qua là bà không có năng lực yêu tôi thôi.
Nhưng còn chưa đi đến phòng bệnh của mẹ cũng đã nghe được tiếng thét giống như cơn ác mộng, tôi không khỏi toát mồ hôi dầm dề, thật vất vả mang Úc An Thừa tới, sẽ không khéo như vậy chứ.
“Trí Dung ——” nghe được một tiếng này thì tôi biết ngay là xong rồi, rút tay khỏi cánh tay của Úc An Thừa liền chạy nhanh về phía phòng bệnh.
Mẹ đang liều mạng kêu tên của ba, hai nhân viên hộ lý mạnh khỏe đè lên bà, tay chân của bà vẫn còn đang ra sức đá lung tung quào loạn: “Trí Dung, trả Trí Dung lại cho tôi. . . . . .”
Tôi xông tới cố gắng bắt được tay của bà: “Mẹ, là con, là tiểu Nghiên, ba đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về, mẹ đừng vội. . . . . .”
Còn chưa nói hết tay của bà đã vung qua, hung hăng cào lên mặt của tôi, móng tay bén nhọn giống như móng vuốt từng ngón từng ngón xẹt qua mặt của tôi: “Trả Trí Dung cho tôi! Trả Trí Dung cho tôi. . . . . .”
Bởi vì bị bà cào mà tôi nhắm mắt lại, trong lòng cũng giống như có một móng nhọn đang ra sức xé rách.
Có người từ phía sau lưng đi lên vội vàng kéo tôi ra, kéo luôn tôi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi ngơ ngác bị kéo đến cửa, đúng lúc bác sĩ của mẹ chạy tới, bất đắc dĩ giải thích: “Vừa rồi vẫn còn tốt, bảo là muốn chờ cô tới, nhưng lúc xem ti vi thì đột nhiên phát tác, nghe nói, lúc ấy TV đang chiếu cảnh tai nạn xe. . . . . .”
Tai nạn xe cộ! Lại là tai nạn xe cộ!
Vụ tai nạn xe kia, nếu như không phải do tôi tùy hứng, thì ba sẽ không chết, mẹ cũng sẽ không điên khùng, tôi còn có thể có một gia đình không tính là giàu có nhưng lại vui vẻ hòa thuận, không có bị người thân phỉ nhổ cùng lừa gạt sau đó, không có trận □ kia để cho tôi sống không bằng chết, càng không có cuộc hôn nhân hại người hại mình hiện tại này. . . . . .
Trong lòng tôi tràn đầy bất bình cùng thù hận méo mó, vậy mà ngọn nguồn của tất cả thù hận cùng bất hạnh, lại chính là bản thân tôi!
Từng tiếng kêu thảm thiết của mẹ đâm vào màng nhĩ của tôi, trộn lẫn cùng những suy nghĩ hỗn loạn kia, khuấy đảo đầu của tôi đến mức sắp nổ tung, tôi bịt lấy lỗ tai lao ra khỏi phòng bệnh, ra sức chạy lên lầu nơi không có ai.
Có một cánh cửa lưới sắt thông hướng tầng thượng, tôi nhìn về phía bầu trời âm trầm, đột nhiên bắt lấy khung cửa ra sức đá vào nó, siết chặt thanh sắt cửa trong lòng bàn tay, cửa lại lù lù bất động, tôi hận đến mức dùng khí lực lớn hơn nữa lắc lắc, cho đến khi đụng cả người vào đó, đụng mạnh đến mức ngực phát đau.
Tôi hét to, giống như một con thú bị vây đuổi bị chặn đường không có lối thoát phát ra tiếng rên rỉ xe lòng.
Cứ tiếp tục như vậy nữa, có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ điên mất.
Một đôi tay từ phía sau đưa tới, cố gắng lấy tay tôi ra khỏi cánh cửa lưới sắt, sức lực của anh không đủ lớn, không kéo được bàn tay bắt chặt không buông của tôi ra, sau một lúc cố gắng không được chỉ có thể từ phía sau ôm chặt lấy tôi, dùng sức mạnh lớn nhất lôi mạnh tôi về phía sau.
Chúng tôi cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Anh ra sức nhấc tôi lên, mà tôi lại chỉ muốn ỷ lại giống như bãi bùn nhão không chịu đứng lên.
Cùng với hơi thở nặng nề không theo quy luật, Úc An Thừa xoay người đến trước mặt tôi, nhìn mặt của tôi một cái, cau mày móc ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi.
Trên khăn tay đầy vết màu loang lổ, tôi cũng không ngạc nhiên, đã không phải một hai lần bị mẹ quào trầy nữa rồi, chẳng qua cũng hơi đau rát.
Anh dùng máy tính cầm tay hỏi tôi: “Đi chữa trị một cái?”
“Không cần, rất nhanh sẽ tốt.” Tôi tập mãi thành thói quen trả lời.
Anh nại tính tình ngồi chồm hổm xuống: “Cô dự định vẫn ngốc như vậy?”
Tôi hề hề cười thảm: “Thư viện ở tầng một, phòng trò chơi ở lầu hai, nghe nói sẽ xây một phòng tập Gym, điều kiện tốt như vậy, sống ở chỗ này hình như cũng không tồi.”
Anh nhìn miệng của tôi, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, không dài dòng nhiều nữa mà trực tiếp đứng lên, nhưng còn chưa có đứng vững thì lảo đảo một cái, ngược lại khiến tôi khẩn trương, vội vàng bò dậy đỡ anh.
Tôi cẩn thận đỡ anh lên ghế ở hành lang, anh lấy máy tính cầm tay ra, tay hơi run, nhưng vẻ mặt bình tĩnh:
“Nước, uống thuốc.”
Lúc này tôi mới ý thức tới, vừa rồi người kéo tôi khỏi bàn tay của mẹ và tấm cửa lưới sắt đều là anh, đối với người bệnh mới khỏi như anh mà nói, làm những việc này thật sự quá tốn thể lực.
Vội vàng mau chóng tìm nước nóng đưa cho anh.
Sau khi uống thuốc anh ngã ngửa người ra ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tôi cũng ra sức xoa bóp huyệt thái dương để bình phục cảm xúc.
Anh mở mắt nhìn nhìn tôi, viết: “Rất khổ sở?”
Tôi không biết có phải sắc mặt của mình so với anh còn khó coi hơn hay không, chẳng qua là cảm thấy rất có lỗi: “Thật xin lỗi, đã làm anh bị giật mình.”
Hiển nhiên anh cũng không biết an ủi người khác, có chút không tự nhiên viết: “Cô đã chăm sóc mẹ cô rất tốt.”
Tôi c hỉ cảm thấy châm chọc: “Là tôi đã hại chết cha tôi khiến mẹ phát điên, tôi là tội nhân.”
Trên mặt Úc An Thừa xẹt qua vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Trong lòng tôi vẫn buồn bực, khó được hôm nay anh lại kiên nhẫn với tôi như vậy, tôi cũng muốn có người nghe tôi nói một chút: “Vào sinh nhật 11 tuổi của tôi, ba tôi về rất muộn, nên tôi đã gọi mấy cú điện thoại ra sức thúc giục ông ấy, nhưng, cuối cùng chờ tới, cũng là tin tức ông ấy bị tai nạn xe qua đời.”
Úc An Thừa cúi đầu nghiêm túc xem một vài hàng chữ, lông mi màu đen đang không ngừng rung động.
Tôi viết tiếp: “Mẹ tôi cô nhi, ba tôi lại bất chấp áp lực gia đình kết hôn với bà, toàn bộ thế giới của bà chỉ có ba, mẹ quá yêu ba, không chịu nổi đả kích như vậy.”
Anh nhìn vào màn ảnh thật lâu, giống như đang nghiền ngẫm, lại chỉ viết ba chữ: “Muốn khóc sao?”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Những lúc quá khổ sở, tôi không thể rơi nước mắt.”
Trong mắt của anh đầy vẻ không hiểu: “Tại sao?”
Không biết, qua nhiều năm như vậy vẫn là như thế này, lúc khổ sở ngực giống như có một lò luyện đang cháy sáng sôi sùng sục, muốn thiêu khô hô hấp cùng hơi nước toàn thân vậy, vẫn cứ không chảy ra được mọt giọt lệ.
Tôi hít sâu một hơi giống như bị thiếu dưỡng khí vậy, cố gắng dùng vẻ mặt nhẹ nhõm cùng giọng nói như đang nói giỡn:
“Có thể, là thiếu một bả vai cho tôi dựa vào một chút.”
Anh không viết cái gì nữa, cũng không ngẩng đầu lên, tay không ý thức nắm quần trên đùi, hô hấp lại hơi dồn dập.
Lòng tôi sợ hãi, lo lắng đến gần muốn nhìn sắc mặt của anh một chút.
Thế nhưng bỗng nhiên anh lại đưa tay nắm lấy tay tôi, trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, nhẹ nhàng đặt đầu của tôi lên trên bả vai của anh.
Bờ vai của anh mỏng manh, xương quai xanh lộ rõ cứng rắn đâm vào vết thương trên mặt tôi, nhưng tôi lại không hề cảm thấy đau.
Giống như cuối cùng cũng có một tia mát mẻ tràn qua đáy lòng, nỗi lo lắng ngừng áp bức bắt đầu tiêu tan hoá lỏng, trong lòng chợt nhẹ, nước mắt của tôi chảy ra.
Tôi biết rõ anh không yêu tôi, nhưng giờ khắc này cho tôi dựa vào, là thương hại cũng tốt, bố thí cũng được, chỉ cần có thể để cho tôi có lực lượng tiếp tục sống, tôi cũng không cự tuyệt.
Chưa bao giờ biết mình còn có nhiều nước mắt có thể chảy như vậy, cả đầu vai của anh đều bị tôi làm ướt, tay của anh, vẫn luôn vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng tôi.
Nếu như có thể, tôi muốn vẫn cứ dựa vào như vậy mãi thôi.
Nhưng khi tôi đã có thể mắt lạnh nhìn thẳng tất cả lừa gạt cùng xem thường, khi Nhạc Xuyên rời khỏi đã dập tắt một tia ôn nhu cuối cùng, tôi đã không cho phép bản thân có bất kỳ tham niệm mới nào.
Cho dù là với cuộc sống, hay là tình cảm, sự tự vệ tốt nhất, chính là không quan tâm, không chạm vào.
Tôi cố nín khóc ngẩng đầu lên, lệ đã bị lau khô.
“Cám ơn anh.” Tôi thật lòng làm dấu tay.
“Sao rồi?” Anh giống như cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao.”
Anh nhìn kỹ mặt tôi, làm động tác một cái “Gương“.
Khẳng định trang điểm đã bị nước mắt làm lem hết, còn mang theo vết thương, có lẽ là thê thảm không nỡ nhìn.
Tôi chỉ le lưỡi: “Không có việc gì, dù sao ở đây cũng sẽ không có người cảm thấy tôi kỳ quái.”
Anh tức giận lắc đầu một cái: “Đi ăn chút gì?”
Tôi nhìn thì thấy đã đến giờ cơm trưa rồi, lập tức viết: “Ừ, thức ăn ngon có thể làm cho tôi hạ thấp mong đợi đối với thế giới này.”
Điểm này Úc An Thừa có vẻ rất tán thành, anh để tôi quyết định ăn cái gì.
“Đi theo tôi.”
Tôi bảo lái xe đi đến một chợ rau, mua vỏ hoành thánh, bánh nhân thịt cùng rau hẹ xanh non tươi mới, chạy thẳng tới Tiểu Lâu mặc tạp dề băm món ăn đương đương đương, lại trộn gia vị làm nhân bánh luôn một mạch.
Tôi đặt nhân bánh và vỏ bánh trên bàn ăn chuẩn bị làm lớn một trận, không có cái loại sàng trúc như nhà tôi trước kia để đặt hoành thánh, tôi vào phòng bếp tìm một cái khay lớn.
Chờ tôi ra ngoài, vẫn luôn ngồi trên ghế salon phòng khác đọc sách Úc An Thừa lại đang ngồi bên cạnh bàn, thong thả ung dung cầm một miếng vỏ bánh lên.
“Anh sẽgói hoành thánh!” Tôi kinh hãi.
Anh dùng sự thật nói chuyện, gói hảo một cái hoành thánh đặt vào khay, sau đó lại tiếp tục mà không nhìn tôi lấy một cái.
Hai người làm việc đúng là nhanh, gói xong tôi nôn nóng sốt ruột phải bắc bếp, anh phất tay một cái với tôi, chỉ chỉ lỗ mũi của tôi.
Nhất định là vừa rồi bị dính bột mì trên vỏ bánh, tôi xao loạn xạ một chút rồi tỏ ý hỏi anh: “Còn nữa không?”
Anh ý bảo tôi lại xoa thêm một chút, tôi đói rồi, không có tính nhẫn nại, gấp gáp dùng sức lau mạnh, anh lắc đầu một cái, khó có thể khoan nhượng bước tới, giơ ngón cái ra, nhẹ nhàng lau hai cái trên chóp mũi của tôi.
Nhiệt độ ngón tay của anh hơi lạnhthấm vào tận xương, tôi rung động một cái, thế nhưng sửng sờ tại chỗ không biết nên làm gì.
Ánh mắt của anh cũng dừng ở trên mặt tôi, trong con mắt màu đen giống như có một rừng mưa tĩnh mịch ướt át, vô số dây leo đang sinh sôi quấn quanh.
Ánh mắt kia rõ ràng, không phải thương hại, cũng không phải là bố thí, lại làm cho tôi hốt hoảng mà trước nay chưa từng có.
Tôi nghiêng đầu, bưng hoành thánh trốn vào phòng bếp, bưng hai chén hoành thánh nóng hổi đến trên bàn.
Vì làm cho không khí bớt lúng túng, tôi cố ý vừa ăn vừa thoải mái dùng máy tính xách tay nói chuyện phiếm với anh.
“Gói bánh cũng không tệ!”
“Trước kia bà nội thường bao hoành thánh.” Anh cũng giống như cái gì cũng chưa xảy ra.
“Trước kia nhà tôi cũng thế. Ăn ngon không?”
“Còn chưa có ăn.”
Tôi không quấy rầy anh, lẳng lặng nhét nhiều cái, anh vẫn câu được câu không , tôi ăn xong đứng lên xem chén của anh ở đối diện một chút: anh chỉ ăn tượng trưng mấy cái vỏ bánh, nhân thịt một miếng cũng không động.
Tôi liền kêu lên: “Quá mức lãng phí lương thực và tâm huyết.”
Anh nhún nhún vai không thèm quan tâm.
Tôi lại gần anh để cho anh thấy rõ hơn một chút: “Lãng phí —— lương thực —— có tội —— với trời!”
Anh nhẫn nại nghiêng đầu, viết mấy chữ trên máy tính cầm tay: “Tôi không ăn rau hẹ.”
Tôi không thể hiểu nổi: “Rau hẹ rất tốt, thơm nhất!”
Anh không chút nghĩ ngợi: “Miệng sẽ thối.”
Tôi trợn to hai mắt che miệng, dùng tốc độ chạy nước rút chạy vội lên phòng tắm trên lầu đánh răng.