Trên đường đi tôi cũng không buông tay anh ra, mãi đến khi xe chạy đến biệt thự nhà họ Úc.
Huệ Điềm Nhi xông lại mở cửa xe, cô ta đã khóc đến sưng mắt, đau buồn xen lẫn nôn nóng và lo lắng. Lúc nãy vì ngại còn ở nơi công cộng, cô ta giữ phép tắc không có đến gần ú Úc An Thừa, bây giờ nghi thức đã hoàn tất, cô ta cũng không khống chế nổi nữa rồi.
Tài xế tới mở cửa, dường như Úc An Thừa đã quên tay của anh vẫn còn bị nắm, anh bước thẳng xuống xe.
Huệ Điềm Nhi lập tức thân thiết đỡ lấy anh, khẩn trương quan sát thần sắc của anh.
Anh nở nụ cười nhợt nhạt, dùng ánh mắt dịu dàng bình tĩnh để cho cô ta yên tâm.
Lúc này, anh đã không còn cần tôi nữa. Sau một lúc do dự, không cam lòng, rồi lại kiên quyết, tôi buông tay ra.
Úc An Thừa chỉ hơi cứng người một chút, rồi để Huệ Điềm Nhi tùy ý vùi vào trong ngực anh, khóc lớn tiếng giống như tìm được chỗ dựa vào rồi.
Tay tôi vẫn cuộn lại, vẫn duy trì tư thế nắm chặt, nhưng mà trong tay và trong lòng đều chỉ còn sót lại sự trống rỗng và hoang vắng trước nay chưa từng có.
Sau khi chúng tôi kết hôn, đây vẫn là lần đầu tiên Huệ Điềm Nhi bước vào tòa nhà của chúng tôi, khi đi vào cửa rõ ràng cô ta và Úc An Thừa cũng có hơi chần chừ.
Tôi không hề gây khó dễ hay ngăn cản gì cả, chỉ khom người đi vào trước giống như người ngoài.
Úc An Thừa đã nói rõ ràng, anh sẽ để cho tôi đi, hơn nữa không cần nói cũng biết cái thời hạn đó chính là sau khi bà nội anh qua đời, có lẽ hiện tại anh không có đủ sức lực để bận tâm đến chuyện này, nhưng không sớm thì muộn, còn đi tranh đấu so đo cái gì, cũng chỉ là làm điều thừa.
Ngược lại bản thân Huệ Điềm Nhi lại hơi mất tự nhiên, chờ sau khi Úc An Thừa ngủ xong là lập tức lặng lẽ rời đi.
Cũng đúng, bọn họ còn rất nhiều thời gian, cũng không tiếc chi một hai ngày này.
Còn tôi sống chung với Úc An Thừa, là thời gian có hạn, một tháng? Nửa tháng? Vài ngày?
Dường như mấy con số này quấn thành một sợi dây thừng cứ quanh quẩn trong lòng tôi, dày đặc chặt chẽ càng quấn càng chặt, đến đêm khuya tôi vẫn còn trằn trọc không yên.
Đột nhiên có một tiếng sấm nổ đã phá tan hoàn toàn cơn buồn ngủ, không những không ngủ được, mà còn có sự sợ hãi đến từ tiếng mưa xối xả như dời núi lấp biển, tôi không thể tự kiềm chế bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Cố gắng lấy tấm chăn mỏng che kín đầu, bật dậy dán chặt lưng vào ghế sofa, hận không thể tự co rút lại thành tư thế bào thai trong bụng mẹ.
Không biết nhịn bao lâu, mưa gió sấm chớp không ngừng, cửa phòng sách lại mở ra.
Tiếng sấm càng ngày càng lớn, tôi cảm thấy có một bóng dáng đang áp qua trên người mình, đã sợ đến mất đi khả năng phán đoán, chỉ biết nhét nắm tay cứng ngắc vào miệng rồi liều mạng cắn chặt.
Rốt cuộc anh cũng đặt tay lên vai tôi, tôi ôm lấy đầu điên cuồng thét lên. Cảm thấy đèn sáng lên, nhưng không dám mở mắt.
Mu bàn tay chợt lạnh, tay bị nắm lấy, tôi hất ra theo phản xạ, cố hết sức lui sâu vào trong góc ghế sofa.
Dường như tôi lại rơi vào trong căn phòng vẩn đục nhơ nhớp đó, hoảng hốt không cách nào chống cự gần như khiến tôi quên mất mình đang ở đâu, cho đến khi trên tay đau nhói, mới giật mình sững sờ tỉnh trí.
Lần này Úc An Thừa không bị hất ra, anh đang cúi đầu bôi thuốc trên mu bàn tay tôi. Tôi lại cắn nát mu bàn tay mình, vết thương rỉ máu.
Thế nhưng trong mắt lay động cũng chỉ thấy có vết sẹo nơi miệng hùm hang sói đó, bẩn thỉu xấu xí, giống như sao hỏa đỏ tươi kỳ dị có thể xông ra bất cứ lúc nào.
Nhắm mắt, cúi đầu, hít sâu, mới dám nói với anh: “Cám ơn.”
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ này, trong mắt có vẻ nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều, chỉ ra dấu tay “Có ổn không?“.
Mới vừa vội vàng đáp lại anh “Tạm ổn”, lại đột nhiên phát hiện anh không ổn chút nào, bông băng trên tay anh rớt xuống, anh ôm chặt ngực, chống ghế sofa hít thở rối loạn.
Lại thêm một tràng sấm sét giáng xuống như búa tạ, nhưng tôi đã bất chấp sự sợ hãi. Vội vàng đỡ lấy thân thể anh dựa vào ghế sofa, đưa tay thử dò xét nhẹ nhàng xoa bóp ngực cho anh.
Phương pháp này học được trên mạng, nhưng cũng giống như học thủ ngữ vậy, vẫn không thông thạo, động tác cứng ngắc ngay cả mình cũng cảm thấy không ổn.
Nhưng mà anh lại không cự tuyệt, ngược lại, rất thoải mái nhắm hai mắt lại, phối hợp với động tác xoa bóp điều chỉnh hô hấp, chân mày hơi giãn ra.
Anh vốn gầy, hai ngày nay càng thêm xanh xao, ngay cả hốc mắt cũng có hơi hõm vào. Tôi cảm thấy nhói đau trong tận đáy lòng, cả lồng ngực huyết quản như co rúc lại, khẩn trương quan sát xem sắc mặt của anh có dịu đi hay không.
Anh đột nhiên mở mắt, ánh mắt mờ mịch đau đớn, có chút âm u yếu ớt, giống như triền miên trong mùa mưa, rốt cuộc cũng có chút ánh sáng mặt trời chiếu vào rừng rậm xuyên qua đám hơi nước kia.
Bị bao vây giống như rừng rậm kia, lối ra duy nhất, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt trong mắt anh.
Chút ánh sáng đó càng ngày càng gần, lập lòe, dường như đang chuyển sang thành một tia sáng đầy màu sắc.
Khi tôi đang cảm thấy tia sáng đẹp mắt đó thì đột nhiên nó bị đóng lại, trước mắt chợt ảm đạm, dường như toàn bộ ánh sáng cũng chỉ là hư ảo.
Úc An Thừa đã ngồi thẳng người, nhẹ nhàng lấy bàn tay trên ngực xuống, vô cùng lễ độ ra dấu tay “Cám ơn“.
Tâm cuồng loạn, mặt cũng nóng ran, nhưng tuyệt đối không thể để cho anh nhìn ra được, cố gắng làm như không có việc gì ra dấu tay nói: “Đến phòng sách có việc à?”
Hắn sửng sốt một chút mới đáp lại: “Muốn tìm chút đồ.”
Câu trả lời như vậy khiến tôi không cam lòng: “Tìm được chưa? Có cần tìm giúp không?”
Anh đứng lên né tránh ánh mắt của tôi, khoát khoát tay, ra dấu tay “Ngày mai lại tìm”, lại chu đáo chỉ chỉ ghế sofa, ý bảo tôi ngủ tiếp.
Có một sự thôi thúc mãnh liệt rằng hãy nắm chặt lấy anh, giống như cơn ác mộng khiến tôi sợ hãi cả đêm nhưng lại không thể mở miệng, anh là người đầu tiên ở bên cạnh giúp tôi vượt qua, mong muốn nắm bắt được một người khiến mình an tâm như vậy làm bạn!
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa lạnh nhạt và xa cách của anh, tôi lập tức từ bỏ.
“Nghỉ ngơi thật tốt.” Tôi nản lòng đưa anh ra khỏi cửa phòng.
Cũng nữa không ngủ được, trong lòng toàn là những chuyện hoang đường cổ quái nhưng khó có thể thoát khỏi những suy nghĩ đó, những suy nghĩ đó như một thứ dây deo sinh trưởng lây lan trong lòng tôi, càng làm cho hoảng loạn hơn tiếng sấm ngoài kia.
Nhưng sáng sớm hôm sau, mới phát hiện Úc An Thừa thật sự đến phòng sách tìm đồ.
Trong phòng khách để một cái rương lớn, bên trong đều là album ảnh và vài thứ linh tinh, Úc An Thừa lại chuyển một bức tranh từ trong phòng sách ra.
Đó là bức tranh vẽ bà nội, chắc là do anh tự tay vẽ, vẽ lên một Huệ Như Nhân với phong thái ung dung, mỉm cười hiền từ.
Hiểu rồi, những thứ này đều là vật có liên quan đến bà nội.
Tôi giúp anh chuyển bức tranh vào trong rương, không nhịn được hỏi anh: “Muốn để ở đâu?”
Anh ra dấu tay rất đơn giản: “Không tìm được chỗ.”
Tôi không hỏi nữa.
Anh đã từng nói, nhớ mãi không quên chính là tự hành hạ bản thân.
Đối với chuyện đã định trước phải mất đi cái gì đó, anh không muốn để lại bất kỳ dấu vết đồ vật nào làm mình tiếp tục bị tổn thương, mà là lựa chọn cố gắng hết sức để quên đi.
Lơ đãng thoáng nhìn, thấy ở một góc rương, một món đồ trang sức nhỏ lấp lánh, mắt như bị cay xé ngay lập tức.
Đó là ổ khóa, Huệ Như Nhân đã trịnh trọng dặn dò tôi mở nó ra, cái ổ khóa đó.
Trước đây anh vẫn luôn đeo trên người, nhưng mà từ cái hôm bà nội mất đi, đối với anh, cái ổ khóa kia đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Ma xui quỷ khiến, thừa dịp anh không chú ý, tôi nhanh tay nhặt ổ khóa kia lại, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó còn có một số bà con thân thích đến biệt thự, vợ chồng Úc Quảng Đình cùng đón tiếp họ, còn Huệ Điềm Nhi vẫn mang theo Phạm Cao đến ở bên cạnh Úc An Thừa như thường lệ.
Tôi tìm thời gian rãnh trở lại phòng sách, lấy cái chìa khóa mà Huệ Như Nhân đã đưa cho, quả nhiên bên trên cũng có hai chữ, gần như nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhưng được khắc rất sâu: “Giai lão.”
Cái chìa khóa là một cặp với ổ khóa của anh, là một câu nói: Cầm tay, giai lão.
Tôi đưa chìa khóa vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng xoay một cái, ổ khóa dễ dàng bung ra.
Nhưng mà trong lòng Úc An Thừa lại là một ổ khóa đóng chặt như thế nào, làm sao mới có thể mở ra? Dù sao cũng không có cơ hội nữa rồi.
Bắt đầu thông qua internet và những người quen cũ trước đây, tôi lại nhận một số việc phiên dịch, cũng bắt đầu dặn dò Phạm Kiến giúp tôi lưu ý một vài trang phục hay kiểu tóc thanh tú ưa nhìn.
Không xác định còn có thể trở lại cuộc sống nhạt nhẽo yên tĩnh như trước kia hay không, nhưng mà chuyện tách ra khỏi Úc An Thừa chắc chắn là chuyện sớm hay muộn.
Gần tới cuối kỳ, trong khoa đã bắt đầu kiểm tra đánh giá nửa năm, tôi chán nản phát hiện bởi vì học kỳ này mình xin nghỉ quá nhiều, không những bị lỡ mất phần thưởng chuyên cần, mà mấy tháng tiền lương cơ bản cũng bị trừ te tua.
Buổi chiều lại nhận được cuộc điện thoại trịnh trọng của trợ lý Đông: Cô Tân, chiều nay có thể sắp xếp được chút thời gian không, với lại mang theo tất cả giấy tờ hợp lệ, có vài thủ tục quan trọng cần dùng đến.
Tính tính toán toán, sau khi bà nội qua đời được một tuần, xem ra Úc An Thừa thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Tâm trạng của tôi vốn đã hết sức tồi tệ rồi, bây giờ lại bừng bừng dâng lên một sự tức giận: mấy ngày nay anh vẫn lễ độ lịch sự, tôn trọng nhưng lạnh lùng, chẳng lẽ lại muốn không nói tiếng nào mà đuổi tôi ra khỏi nhà như vậy sao? Cho dù mai này cũng phải kết thúc, nhưng ít nhất trước đó phải nói rõ ràng, tốt xấu gì cũng nên nghĩ đến lòng tự trọng của tôi, không phải cứ vẫy tay gọi lớn là ra đi dễ như sai bảo con chó!
Huống chi còn có phần thỏa thuận kia, còn liên quan đến vấn đề sống còn của mẹ tôi, tại sao có thể qua loa xem tính mạng con người ta rẻ rúng như vậy!
Càng nghĩ càng cảm thấy nhất định phải giáp mặt nói chuyện trực tiếp với anh mới được, đột nhiên cảm thấy không thể đợi thêm phút giây nào nữa, giải quyết xong công việc, lập tức cầm túi xách phóng ra cửa.
Không thể nào trao đổi bằng điện thoại, đi thẳng đến nơi nghiên cứu rượu của nhà họ Úc, thiếu phu nhân đích thân đến đón thiếu gia tan làm, mặc dù sẽ gây ra xôn xao, nhưng mà không có gì không ổn cả.
Sau khi kinh ngạc trong phút chốc, nhân viên tiếp tân lập tức ân cần dẫn tôi tới cửa phòng thí nghiệm, nhưng mà vô cùng áy náy cản lại ở trước cửa: “Xin lỗi thiếu phu nhân, công ty quy định không phải là nhân viên của công ty thì không thể vào phòng thí nghiệm, phiền cô ở đây chờ một chút.”
Tôi không có bất cứ hứng thú gì với dụng cụ thí nghiệm và cách thức điều chế bên trong đó, chỉ bảo cô ấy nhắn với Úc An Thừa rằng tôi có chút việc muốn tìm anh.
Cô tiếp tân có hơi khó xử: “Úc thiếu phu nhân, xế chiều hôm nay có cuộc họp định kỳ, có thể chờ đến sau khi hội nghị kết thúc rồi mới thông báo không?”
Xem ra việc quản lý Úc thị không phải là nghiêm ngặt thông thường, tôi cũng không dài dòng thêm nữa, đã đến đây như vậy rồi, vậy thì cứ chờ thôi.
Chờ uống xong một ly cà phê xem xong một tờ báo, nhìn qua cửa kính, cuộc họp bên trong cũng đã tan, những người bên trong đều mặc áo khoác trắng mang khẩu trang, nhưng chỉ nhìn một cái là lập tức nhận ra Úc An Thừa.
Thân hình của anh gầy yếu hơn những người xung quanh một chút, nhưng mà dáng đứng rất thẳng, đang chống cằm nhìn chằm chằm một hàng ống nghiệm trên giá, trầm tư một hồi, sau đó lưu loát liền mạch lấy mấy cái xuống, ngồi vào một cái máy máy kiểm tra thí nghiệm, hết sức chăm chú ghi lại những quan sát đánh giá.
Mí mắt của anh vẫn luôn rủ xuống, nhưng trong đầu tôi lại dần hiện ra cảnh tượng đêm hôm đó, tia sáng đẹp đẽ hiện lên trong mắt anh.
Cố gắng nhắm mắt lại để cho mình tĩnh tâm lại, đang định quay lại gọi tiếp tân đi thông báo, lại nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng ở sau lưng.