Edit: TranGemy
Anh có vẻ đã suy tính rất kỹ càng: “Anh nghĩ qua rồi, mỗi ngày chỉ làm hai bàn, mỗi bàn chỉ dành cho hai người, mà nhất định phải là vợ chồng hoặc tình nhân, em xem thế được không?”
Tôi chỉ biết lắc đầu bừa, ai ngờ anh đã sớm có chuẩn bị rồi: “Bây giờ nhìn còn chưa ra sao, chúng ta mời một nhà thiết kế giỏi về thiết kế lại toàn bộ, nhất định sẽ không kém nhà hàng kia chút nào!”
Tôi chỉ biết dở khóc dở cười, bảo anh: “Em chỉ tùy tiện nói ra thôi mà!”
Thế nhưng anh lại rất nghiêm túc: “Có ý tưởng thì phải làm chứ, ngay từ đầu anh đã thấy chủ ý này không tệ rồi!”
Anh còn chia sẻ kế hoạch với tôi một cách rất nghiêm túc: “Em mua sắm đồ đạc, phí thuê nhà thiết kế và trang trí, dùng tiền tiết kiệm của anh, chắc là đủ.”
Tôi kinh hãi hỏi lại: “Dùng tiền tiết kiệm của anh?”
Anh có chút xấu hổ nói: “Trợ lý Đông nói tiền lương của anh với tiền thưởng cũng không có động tới, đề nghị có thể để đầu tư vào cái gì đó, anh cảm thấy ý tưởng đó của em không tệ, giao cho em xử lý được không?”
Tôi thật sự nói không nên lời nữa rồi: “Em? Tiền lương của anh, sao lại giao cho em chứ?”
Anh nói như thể đây là chuyện rất hợp tình hợp lý: “Trong một gia đình, dù sao cũng phải có người quản lý tiền bạc chứ! Bình thường mọi người không phải đều như vậy sao?”
Tôi cảm giác như bị bóp nghẹt, ngực ứ lên một búng máu, không thể nhổ ra mà chỉ có thể nuốt xuống.
Tôi cố trấn định lại bộ dạng run rẩy của mình: “Úc An Thừa, xin anh đấy, anh đừng đối xử với em tốt như vậy.”
Anh gần như hung hăng ra dấu tay: “Anh muốn em được hạnh phúc!”
Tôi cắn răng nhắm hai mắt lại: “Úc An Thừa, để cho em xin nghỉ phép được không?”
Anh nhìn tôi ra dấu tay, rõ ràng dừng lại một chút.
Tôi không do dự, trực tiếp lấy máy tính cầm tay viết: “Trường học của bọn em muốn điều một người đi nghiên cứu hợp tác dịch thuật, bắt đầu từ ngày mai, tầm một tuần hoặc lâu hơn, ở luôn tại địa phương, có được không?”
Tôi cảm thấy ánh mắt anh nhanh chóng tối đi, nhưng vẫn làm dấu thủ ngữ: “Được.”
Chúng tôi không trở về biệt thự Úc gia ăn tối, mà cùng nhau ra ngoài ăn, sau đó Úc An Thừa đưa tôi tới một nhà hát nhỏ xem một đoàn múa hiện đại của Đài Loan biểu diễn, lúc ra về cũng chính là thời điểm cuộc sống về đêm cuối tuần bắt đầu, nên xe cộ trên đường cũng đông đúc hơn so với ban ngày.
Một đoạn đường đầy các quán bar, thực sự là tắc đến không thể di chuyển được.
Đèn màu nhấp nháy đủ loại ánh sáng chiếu vào, theo bản năng tôi nhìn ra ngoài cửa xe, chợt cổ họng như bị bóp nghẹt lại.
Quán bar kia! Thế nhưng lại là quán bar kia! Mặc dù đã gần mười năm trôi qua, nhưng ngoài cửa vẫn là biển hiệu có biểu tượng chim ưng với đôi mắt sắc bén, tôi vĩnh viễn sẽ không thể quên được!
Điều càng làm cho hô hấp của tôi như muốn dừng lại là một hình ảnh màu xanh lục đột ngột xuất hiện, một người đàn ông bị đuổi ra ngoài qua cánh cửa nhỏ hẹp, gầy gò ốm yếu, trên cằm còn có một chòm râu dê!
Tôi không dám để mình kêu lên thành tiếng, thân thể bất giác co rúm lại, run rẩy đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng đánh vào nhau canh cách.
Úc An Thừa lập tức vuốt trán tôi: “Sao vậy?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi có cảm giác như bóng ma kia hình như đang đi gần đến xe của chúng tôi, tôi như có thể cảm nhận được bàn tay hắn thò qua cửa xe, đưa về phía trước ngực tôi. . . . . .
Tôi “A” một tiếng rồi nhào tới ngực Úc An Thừa, ngón tay co rút đến trắng bệch túm chặt lấy ngực áo mình.
Dường như Úc An Thừa cảm giác được điều gì, cả người cũng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, qua một lúc lâu sau mới đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trở lại ngôi nhà nhỏ, tôi lảo đảo đi vào thư phòng, vừa bước qua cửa lập tức “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Vài tiếng gõ cửa có chút lo lắng vang lên, Úc An Thừa đã bị tôi nhốt ở ngoài cửa.
Tay chân tôi xụi lơ, tinh thần hoảng hốt, chỉ biết lớn tiếng nói vọng ra ngoài: “Em rất khỏe, anh đừng quan tâm tới em, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Tôi hét lên vài lần, mà tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa còn ngày càng nhanh.
Tôi không làm sao có thể khống chế được sự run rẩy của bản thân mình, ôm đầu chỉ muốn ở một mình.
Tiếng gõ cửa ngừng lại, một lát sau, một mảnh giấy được nhét qua khe cửa.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại đi tới, trên đó viết: “Em có khỏe không?????????”
Dòng chữ viết vội vàng rất ẩu, còn có vô số dấu chấm hỏi kèm theo phía sau, xem ra anh đang thật sự rất lo lắng.
Lúc này, đột nhiên tôi mới ý thức được, căn bản anh không nghe được những lời tôi vừa nói!
Sự lo lắng làm giảm bớt cảm giác sợ hãi, tôi vội vàng mở cửa ra.
Úc An Thừa đang cầm máy tính cầm tay ngồi bên khung cửa, cảm giác được cửa vừa mở ra, anh gần như nhảy lên.
Anh cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, bàn tay viết thật nhanh không kịp dừng lại trên máy vi tính: “Đừng khóa cửa, được không, anh không nghe thấy, cũng không biết em ở bên trong thế nào!”
Mũi tôi dội lại cảm giác đau xót: “Thật xin lỗi.”
Anh lắc đầu, ôm tôi ngồi xuống trên ghế salon, vén những sợi tóc tán loạn của tôi ra sau tai.
“Anh ở đây cùng em được không?”
Tôi cắn môi: “Không cần.”
Anh hơi chần chừ, có chút lưỡng lự hạ bút viết: “Chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý nhé?”
Tôi từ chối theo bản năng: “Không!”
Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không muốn vạch trần vết sẹo xấu xí của mình trước mặt anh lần nữa, nơi đó sẽ lại lộ ra lớp thịt thối rữa nhầy nhụa máu đen, lại làm tôi đau đến không cách nào có thể nhịn được!
Anh vẫn không thỏa hiệp, thử tiếp tục dò xét cẩn thận từng li từng tý: “Em làm vậy là đang tự hành hạ chính mình, sẽ rất đau khổ, dẫu sao vẫn phải từ từ thoát khỏi sự ám ảnh đó.”
Tôi hèn nhát không ngừng co lại, lui về phía sau: “Không cần, em không cần!”
Anh dùng lực khoa tay múa chân: “Anh sẽ đối mặt cùng em!”
Tôi hét ầm lên: “Không ——”
Làm sao có thể để cho người mình quan tâm nhất cùng chịu đựng nỗi sợ hãi trải qua sự bẩn thỉu không thể chịu đựng được như thế. Không, nếu như vậy thì hãy để cho tôi chết đi!
Anh cũng bắt đầu trở nên luống cuống, lại không dám nói gì, chỉ có thể cẩn thận dựa sát lại gần tôi, vươn tay ra rồi lại chần chừ không dám đụng đến tôi.
Tôi quên ra dấu tay, cũng không cầm máy tính xách tay, từ trên ghế salon nhảy xuống cà lăm lầm bầm lầu bầu: “Anh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai em đi công tác rồi, còn phải dọn dẹp hành lý, dọn dẹp hành lý . . . . . .”
Tôi luống cuống mãi mới tìm được cái vali nặng nề, tôi không để ý kéo khóa kéo xuống, tay chân không còn sức lực, vali “rầm” một tiếng trượt xuống mặt đất, đồ bên trong rơi lộn xộn ra ngoài, rải đầy trên mặt đất.
Một vật nhỏ sáng bóng rơi xuống ngay trước mặt tôi, lập tức tôi tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Cứ coi như vừa rồi anh không nhìn thấy vật kia, Úc An Thừa cũng có thể nhìn thấy rõ, bộ quần áo hôm anh và tôi cùng đi xem múa ba – lê kia.
Tại sao tôi lại có thể quên được chứ!
Lần trước vốn cho rằng sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lại thực không đành lòng, mới nhét hai thứ đồ này vào vali muốn để lại cho mình một kỷ niệm, sau đó lại quên mất không lấy ra.
Xấu hổ tới cực điểm, tôi hận không thể tự mình chui vào vali rồi kéo khóa lại, cũng không cần đi ra ngoài nữa luôn.
Úc An Thừa như bị điểm huyệt đứng im không nhúc nhích, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi như không thể tin được, bỗng dưng trong mắt anh tràn ra một ánh hào quang tươi đẹp, tròng mắt đen càng ngày càng sáng, bỗng giống như trời đất sau mùa mưa kéo dài, chợt trở nên sáng tươi rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Tôi thì lại càng cảm thấy mình thấp kém hơn nữa, liều mạng muốn tránh khỏi ánh mắt sáng ngời của anh, thế nhưng một lần nữa làm thế nào cũng không thể tránh được, anh không chút do dự đi về phía tôi, ôm sát tôi vào lồng ngực của anh.
Tôi dùng nỗ lực cuối cùng cố gắng chống lại, tay cuộn lại trước ngực.
Anh ôm chặt lấy vai tôi, để cho tôi nhìn thẳng vào anh, trong mắt anh tràn đầy sự mừng rỡ và khích lệ: “Chúng ta có thể!”
Nước mắt nóng hổi lăn ra, tôi nức nở cầu khẩn anh: “Để cho em ở một mình đi, Úc An Thừa, để cho em ở một mình đi!”
Anh nhìn không rõ khẩu hình miệng tôi đang nói gì, gấp đến độ ngón tay co lại gấp gáp bám chặt vào vai tôi.
Dưới chân mềm nhũn, tôi ngã ngồi xuống đất.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi nắm lấy cổ họng, vô lực nhìn anh: “Chỗ này của em, không thở được.”
Rốt cuộc Úc An Thừa cũng hiểu rõ ý của tôi, ngay lập tức trên mặt tràn ngập lo âu và đau lòng.
Tôi khóc đến một hơi cũng thở không nổi: “Để cho tôi đi chết đi ——”
Chợt anh ôm ghì tôi vào trong ngực, giống như ôm lấy một đứa bé, không ngừng vỗ nhè nhẹ sau lưng tôi, không biết đã qua bao nhiêu lâu, cho đến khi hô hấp của tôi dần dần ổn định lại.
Sau đó, anh giúp tôi lau khô nước mắt trên mặt, ra dấu tay một cách kiên định với tôi: “Không sao, hãy để mọi chuyện từ từ, chúng ta nhất định có thể! Anh sẽ chờ em, cho dù bao lâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ chờ em!”
Ngày hôm sau, Úc An Thừa để tài xế trực tiếp đưa tôi đến tận thôn kia, nơi này cũng ở cạnh hồ, nhưng so với vườn trà của Úc gia thì còn kém xa.
Tài xế giúp tôi lấy vali xuống, lại đưa cho tôi một cái túi lớn căng phồng được buộc kín lại: “Phu nhân, đây là đồ Úc thiếu gia chuẩn bị cho cô.”
Tôi đến phòng khách sạn mới mở túi ra, bên trong còn có mấy cái túi lớn nhỏ, trên mỗi túi đều dán một mảnh giấy nhỏ.
Tôi mở một cái túi bên ngoài vẽ hình mấy con muỗi, bên trong chính là nhang muỗi và thuốc bôi nếu bị côn trùng cắn.
Túi bên ngoài có hình cái bắp chân có một vết thương nhỏ chảy máu, bên trong có chứa băng keo cá nhân.
Bên trong cái túi có vẽ hình chữ thập đỏ, tất cả đều là các loại thuốc men, từ thuốc cảm cho tới thuốc tiêu chảy, thuốc đau dạ dày, đều có đủ cả.
Một cái túi lớn nhất bên trên đề một hàng chữ: “Thức ăn ngon có thể giúp người ta hạnh phúc hơn.”
Bên trong có chứa rất nhiều đồ ăn vặt.
Tôi đã không còn nhớ rõ, sau khi ba qua đời, còn có ai mua đồ ăn vặt cho tôi không nữa, như thể từ đó trở đi, tôi không còn là cô gái nhỏ cần ai đó yêu thương nữa.
Tôi ngồi xếp bằng trên giường, ngẩn người nhìn những túi đồ lớn nhỏ kia.
Ở cùng phòng với tôi còn có một phiên dịch viên khác nữa, cũng là một cô gái trẻ tuổi, tò mò lại gần nhìn một chút, “Oa” một tiếng kêu lên: “Mẹ cô chuẩn bị cho à?”
Tôi bật thốt lên: “Không, là chồng tôi.”
Cô nàng kia khoa trương làm bộ dạng té xỉu.
Tôi không thể nhịn được bật cười.
Thật là kỳ diệu, khi tôi nhắc đến anh, dũng cảm nói với người khác về quan hệ thân mật của chúng tôi, mỗi phân tử không khí tràn vào buồng phổi như thấm đến tận tim, giống như tất cả đều ngập tràn đượm hương vậy.
Trong vài ngày này đi theo nhân viên khảo sát quanh thôn, tôi phát hiện có rất nhiều từ ngữ chuyên ngành mà tôi còn chưa hiểu hết, buổi tối còn phải mở máy tính lên tìm hiểu thêm, thời gian này trôi qua rất bận rộn nhưng cũng thật phong phú.
Buổi tối mỗi ngày, Úc An Thừa đều gửi tin nhắn hỏi han một chút về tình hình của tôi, có lẽ là vì đang cách xa nhau, ngược lại tôi cảm thấy tự tại hơn nhiều, có lúc còn nói giỡn với anh một chút.
Có một ngày, chủ yếu là đi dạo quanh hồ, sau khi ngồi thuyền chuẩn bị lên bờ, tiếp đãi chúng tôi lại là ông cậu họ quản lý vườn trà đã gặp hồi tuần trăng mật kia.
Khi nhìn thấy nhau cả hai chúng tôi đều rất ngạc nhiên, thì ra cậu họ cũng có dự định tham gia dự án này.
Sau khi chuyến khảo sát hôm ấy hoàn thành, cậu mời tôi và các nhân viên đi ăn, còn nhiệt tình đưa chúng tôi đến vườn trà, những người khác vui vẻ xem và tìm hiểu trà đạo, còn cậu với tôi ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm.
Hình như nhìn thấy một con chó lớn trong sân, tôi nhìn quanh một cái rồi hỏi: “Đó là con chó Scotland sao?”
Cậu nghe vậy mới nói: “Nói đến con chó này, thật là đáng thương, ngày ngày vẫn chờ ba ba An Thừa đến đón nó, cái thằng này, ngày thường rất dễ mềm lòng, sao lại ra được cái quyết định ngoan cố này, nuôi con chó hơn mười năm, tình cảm cũng sâu nặng như vậy.”
Nói rồi lại nhìn tôi, thở dài một cách khoa trương: “Aida, ai bảo người này lại một lòng một dạ với vợ mình như vậy chứ.”