Editor: tu tai
Vì không làm chậm trễ ngày làm việc cuối cùng, sáng sớm tôi đã thức dậy, động tác rất nhẹ rất chậm, nhưng vẫn đánh thức Úc An Thừa.
Anh xoa nhẹmắt một lúc lâu mới từ từ ngồi dậy, ra dấu tay: “Đưa.”
Vừa buông tay xuống thì anh đã nhẹ giọng ho khan, không biết có phải vì chưa tỉnh ngủ hay không, mà tôi cảm thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, vội vàng khoát khoát tay: “Để lái xe đưa đi là được rồi, anh ngủ tiếp một lát đi.”
Anh không có quá kiên trì, dựa vào đầu giường hỏi: “Hôm nay đến lúc nào thì kết thúc?”
Nghĩ về chương trình hôm nay một chút: “Buổi chiều có một cuộc họp tổng kết, buổi tối còn có một bữa tiệc chia tay, có lẽ sẽ rất khuya.”
Anh nghĩ nghĩ: “Vậy thì đổi vé máy bay sang ngày mai.”
Tôi khó hiểu: “Vé máy bay gì?”
Anh gọi đưa máy tính cầm tay cho anh, nhanh chóng viết: “Đi thành phố M, trợ lý Đông đã giúp đỡ làm xong thủ tục, vốn dĩ đặt vé máy bay ngày hôm nay, nếu không kịp thì đổi sang ngày mai thôi.”
Tôi mới nhớ tới lần trước trợ lý Đông nói, rượu mà Úc An Thừa nghiên cứu điều chế ra đạt được giải thưởng của một xí nghiệp rượu lớn của Châu Á, tôi phải đi lĩnh thưởng cùng anh.
Lúc làm hộ chiếu trợ lý Đông yêu cầu tôi để giấy tờ chứng nhận ở đó, thì ra là giúp sắp xếp vé máy bay đi đến thành phố Đông Nam Á đó.
Nhìn Úc An Thừa lại che miệng ho khan vài tiếng, tôi hơi lo lắng: “Mệt như vậy, có thể lặn lội đường xa được không, nếu không thì nghỉ ngơi mấy ngày lại đi?”
Anh không quan tâm, ngược lại còn rất phấn chấn: “Ngày mai là buổi lễ trao giải, rất có phong cách!”
Tôi cũng không đoán được anh thích nổi tiếng như vậy, vội vàng nịnh hót chúc mừng trước: “Chúc mừng Ngài ÚC! Ngài Úc thật là thần kỳ, rất giỏi!”
Anh đưa tay ra bắt lấy tay tôi: “Cùng đi! Nơi đó rất đẹp.”
Đúng lúc có thể nghỉ ngơi vài ngày sau một tuần lễ bận rộn, hơn nữa kết hợp với ngày nghỉ tiết Đoan Ngọ, có lẽ có thể nghỉ một tuần.
Cùng đi nhận thưởng cùng anh, cùng đi du lịch với anh.
Trong lòng tôi lập tức cũng tràn đầy mong đợi: “Được!”
Đưa những người khách đến từ Mỹ kia lên máy bay xong trở lại thành phố S, đã là rạng sáng, trên xe trên đường trở về tôi không hề buồn ngủ chút nào, vẫn tra cứu về văn hóa lịch sử và những điểm du lịch nổi tiếng của thành phố M trên chiếc máy tính Úc An Thừa mới đưa cho tôi.
Lúc sắp đến nhà lại nhận được một cú điện thoại: “Xin hỏi là cô Tân Nghiên sao? Đây là bệnh viện. . . . . .”
Đầu”Ông” một tiếng nổ tung: “Phải, chuyện gì xảy ra!”
“Xin hỏi cô là bạn của anh Phạm Kiến sao? Vừa rồi vì tai nạn xe cộ anh ấy đã được đưa đến bệnh viện, hiện tại bệnh viện tạm thời không liên lạc được với người nhà của anh ấy, cô có thể tới bệnh viện một chuyến sao?”
Thì ra là Phạm Kiến gặp tai nạn, lòng của tôi vừa buông xuống lại treo lên: “Thế nào rồi?”
Bên kia trả lời rất mơ hồ: “Còn đang trong phòng cấp cứu, cô tới rồi nói sau.”
Không thể không đi, biết rõ tình huống của Phạm Kiến, cha anh có lẽ đang bài bạc ở một nơi chướng khí mù mịt nào đó, mẹ anh đã bỏ cha con bọn họ cao bay xa chạy từ lâu rồi, đám bạn xấu kia bây giờ chắc chắn đều đang ngủ rồi, có thể tạm thời ở bên cạnh giúp anh ta một chút cũng chỉ có mình tôi.
Thấy thời gian còn sớm, có thể Úc An Thừa vẫn còn đang ngủ, tôi quyết định đến bệnh viện một chuyến trước rồi lại nói.
Vừa thấy bộ dạng của Phạm Kiến tôi liền giật mình, trên người anh ta đông một miếng thuốc dán tây một băng vải, mặt mũi xanh xao nằm ở đó, bác sĩ nói chủ yếu là xương sườn bị nứt xương, còn có chút chấn thương sọ não, nhất định phải có người bên cạnh chăm sóc cẩn thận.
Anh ta vẫn hôn mê không tỉnh, còn ói mấy lần, sợ anh ta thật sự xảy ra chuyện, tôi dùng điện thoại của anh ta gọi cho ba anh ta, cũng gọi đi ngay trước mặt bác sĩ, nhưng gọi vài cuộc điện thoại vẫn không có người nghe.
Trời dần dần sáng rồi, có tin nhắn của Úc An Thừa : “Hết bận chưa? Anh tới đón?”
Tôi không biết nên làm sao bây giờ mới tốt: “Em có một người bạn bị tai nạn xe cộ, giờ em đang ở bệnh viện.”
Một lát sau anh mới nhắn tin lại: “Được, anh đợi.”
Tôi lại lo lắng: “Máy bay mấy giờ bay? Bây giờ em không đi ngay được, trễ máy bay thì làm thế nào?”
Anh nhắn lại: “Không bay nữa là được.”
Vừa vội lại vừa không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui tìm ra điện thoại của người yêu đồng tính của Phạm Kiến, nhưng anh ta nhỏ giọng vô cùng khó xử: “Thực tế không có phương tiện. . . . . .”
Vốn dĩ muốn đợi Phạm Kiến tỉnh lại thì đi, ai ngờ anh ta tỉnh lại càng khó đi hơn, có lẽ là chấn thương sọ não dẫn đến tinh thần không ổn định, anh ta hoang mang lôi kéo tay tôi mà nói xằng nói bậy, nghe được nội dung chung chung là, anh ta cho rằng vụ tai nạn xe cộ tối qua là do một tay vợ của người tính đồng tính của anh ta chế tạo ra, còn khổ sở bày tỏ sự chấp nhất cùng vô vọng biết bao của anh ta đối với đoạn cảm tình này.
“Thật ra thì người phụ nữ đó đã muốn thiết kế hại tôi từ lâu rồi, lần trước, chính là không lâu sau ngày gặp chồng em ở trung tâm chăm sóc thú cưng, trên đường trở về có chiếc xe vẫn luôn đi theo, có lẽ là không tìm được cơ hội xuống tay, sau đó còn không giải thích được mà nhận được một cú điện thoại, nói là người yêu của tôi đã có vợ, yêu cầu tôi không được quấn lấy anh ấy! Nói vậy, trừ người phụ nữ kia, còn có ai nữa!”
Tôi nghe mà không yên, không ngừng nhìn thời gian trên điện thoại di động, Phạm Kiến lại lải nhải một lúc lâu mà không thấy tôi có phản ứng, lại đau buồn: “Được rồi được rồi, tâm tư không ở đây cũng không có gì ý tứ, đi thôi đi thôi, để một mình tôi đi tìm chết là được ——”
Nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu hoa lê đái vũ của anh ta tôi thực sự không đành lòng, chỉ có thể nhắn cho Úc An Thừa: “Nếu không anh đi trước? Em chờ chuyến bay tiếp theo sẽ đi?”
Anh không quá dong dài: “Hết bận gọi điện thoại cho trợ lý Đông, ông ấy sẽ đón thẳng ra sân bay.”
Phạm Kiến phát tiết xong tiếp tục ngủ mê man, buổi chiều có một hộ công nam đi vào, nói là do anh Lữ phải tới.
Anh Lữ chính là người yêu của Phạm Kiến, cuối cùng thì người đàn ông kia vẫn có chút lương tâm, nhưng mà tôi vẫn không dám đi, mãi cho đến khi có hồi âm từ ba của Phạm Kiến, tôi mới liên lạc với trợ lý Đông chạy tới phi trường.
Sau hơn một giờ chạy xe đến sân bay, trời đã gần tối rồi.
Chạy tới phòng khách chờ chuyến bay, trợ lý Đông đưa tôi tới một hàng ghế ngồi: “An Thừa đang ở đó, cô Tân ngồi chờ một lát, tôi đi giải quyết vé máy bay.”
Liếc mắt liền thấy Úc An Thừa đang ngồi dựa vào ghế, đầu hơi rũ xuống, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần .
Anh vậy mà không có đi trước!
Bước nhanh tới vỗ vỗ vào anh, anh mở mắt ra, thật vui mừng: “Hết bận rồi?”
Tôi không trả lời mà hỏi: “Lễ trao giải lúc nào thì bắt đầu?”
Anh nghĩ nghĩ: “Tám giờ tối.”
Nhìn xem thời gian, đã là bốn giờ chiều: “Bay đến đó mất bao lâu?”
Anh nghĩ nghĩ: “Năm giờ.”
“A!” Chán nản kêu lên, “Vậy làm sao tới kịp c hứ!”
Anh kéo tôi ngồi xuống: “Không sao.”
Tôi áy náy phát điên: “Đều do em, làm chậm trễ quá nhiều thời gian! Hại anh bỏ lỡ cả buổi lễ trao giải.”
Anh ho nhẹ, vẫn đầy cõi lòng mong đợi: “Không đi lĩnh thưởng, nhưng chúng ta vẫn có thể đi du lịch, lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau!”
Tôi nói không nên lời, cắn môi nhìn cái trán của anh một chút, bên dưới băng keo cá nhân còn vết máu mờ mờ.
Tìm băng keo cá nhân tùy thân mang theo trong túi xách thay đổi cho anh, lúc tôi kéo ra nghe được anh hít vào một cái, không nhịn được mà đến gần, nhẹ nhàng thổi hơi về phía vết thương.
Anh ngồi yên nhắm mắt lại, giống như đang hưởng thụ.
Hơi thở trong trẻo của anh, khiến tôi cũng không tự giác nhắm mắt lại, đôi môi từ từ dời xuống, dán lên chiếc mũi cao thẳng của anh, rơi vào trên môi của anh.
Coi những người qua lại trong phòng chờ máy bay như không có, thân thiết hôn người đàn ông này.
Một lúc lâu sau, anh vuốt ve gò má của tôi, mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn:
“Nhìn đi, giải thưởng lớn, đã trao rồi.
Dù sao máy bay cũng không tránh khỏi bị trễ giờ, sau khi máy bay hạ cánh còn làm thủ tục hải quan nữa, chờ giày vò dượcđược khách sạn đã là đêm khuya.
Thấy một kiến trúc to lớn lộng lẫy chóp nhọn mái cong dưới ánh hoàng hôn, giống như hoàng cung tráng lệ của Đông Nam Á.
Trợ lý Đông giúp chúng tôi làm thủ tục nhập cảnh, chiếc xe chơi gold đưa tôi là Úc An Thừa đến một ngôi biệt thự.
Phong cách trang trí bằng gỗ sậm màu tao nhã tinh xảo khiến tôi gần như phải kêu lên, phục vụ đưa chúng tôi đi thăm từng không gian, phòng khách, phòng làm việc, phòng ngủ, hai gian phòng tắm, bồn tắm mát xa cực lớn. . . . . . CHẳng qua giường lớn lại chỉ có một chiếc, màn che buông xuống, gối thẻ tơ tằm, u mị tươi đẹp, cực kỳ kiều diễm.
Dường như đi vào trong giấc mộng di chuyển thời không, tôi đầy hứng thú hỏi thăm phục vụ về lịch sử của nơi này. Quả nhiên, quán rượu này nằm trên di chỉ của một hoàng cung thời cổ đại có kiến trúc Đông Nam Á, không chỉ phục hồi lâm viên Hoàng Gia như lúc ban đầu, còn để ra một mảnh ruộng lúa trong veo thể hiện cảnh thôn quê của dân tộc, phạm vi lâm viên rộng đến mức đủ để khiến tôi lạc đường.
Tôi hận không thể ngồi lên xe chơi gold đi dạo cùng phục vụ, nhưng mà nghĩ đến vừa rồi Úc An Thừa đã dựa vào trên vai cô mà ngủ, lập tức bỏ suy nghĩ này đi.
Mặc dù đã xuất viện mấy ngày, nhưng thể lực của anh còn chưa được tốt, lần này đi xa như vậy, ngoại trừ có trợ lý Đông đi cùng, nhà họ Úc còn sắp xếp một bác sĩ tư nhân.
Thật ra thì lĩnh thưởng đã mất đi ý nghĩa, anh kiên trì muốn tới đây, cũng chỉ muốn tiến hành chuyến du lịch đầu tiên cùng với tôi.
Phải phòng ngừa tất cả rắc rối có thể xuất hiện, dùng hết khả năng, cẩn thận, không để anh tiếp tục chịu khổ.
Tôi xuống lầu đưa tiền boa tiễn phục vụ đi, hơi sắp xếp lại hành lý một chút, lại đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Màn che bao chùm trên giường lớn, Úc An Thừa yên tĩnh nằm nghiêng, hô hấp đã thong thả đều đặn.
Vén lên màn tơ, trong ánh sáng mờ nhạt, sắc mặt của anh hơi tái vẻ mệt mỏi, lông mi được cắt sửa rõ nét đổ trên gối như hoa lá quấn quanh.
Anh chỉ mặc một chiếc áo trắng hoa văn ngắn tay, quần dài bằng bông vải màu xám tro, cánh tay gầy gò trắng nõn tho thói quen ôm trước ngực, bởi vì ngủ sâu, mà miệng hơi hấp mở ra, khóe miệng còn hơi giương lên, trên gương mặt, một vẻ nhẹ nhóm an nhàn mà vô tranh.
Tôi ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn gương mặt khi ngủ của anh, không biết thế nào, trong lòng dần dần tràn đầy một lòng yêu thích nóng bỏng, không nhịn được nhẹ nhàng, đưa tay phủ đến trên gương mặt của anh.
Anh dường như có chút cảm giác, lật người về phía tôi, liền ngửa mặt nằm trước mặt tôi, tay cũng nhẹ nhàng vung theo, một cái tay tùy ý đặt lên trán của mình.
Đầu của anh hơi nghiêng, từ cổ tới thân thể, giãn ra một đường vòng cung thanh nhã, còn hơi phập phồng, khóe miệng vô ý tràn ra nụ cười, thế nhưng không đề phòng mà lộ ra một loại mị hoặc.
Đột nhiên tôi cảm thấy cổ họng căng thẳng, không tự chủ được nuốt ngụm nước miếng, ghê tởm chính là, nơi bụng dưới, cư nhiên dâng lên một luồng hơi nóng không rõ.
Trời ạ! Quá bỉ ổi! Thật là tà ác! Tôi vạch màn che ra chạy vào phòng tắm giống như đang chạy trốn vậy.
Sau khi ra ngoài vẫn mò mẫm ngủ bên cạnh anh.
Tồn tại cùng gần gũi như vậy, thực rất giống ảo cảnh, nhất định phải giữ chặt một cánh tay của anh, mới dám an tâm ngủ.