Anh Còn Nhớ Em

Chương 5: Chương 5




Chuyện này diễn ra chẳng phải lần đầu.

Aristide luôn làm tình với nàng trong trạng thái mơ màng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng không thể nhiệt tình hưởng ứng lại như xưa.

Nhưng làn môi cuồng nhiệt đang cuốn lấy nàng cùng sự to lớn của anh, thân thể quen thuộc ấy không ngừng cọ xát kích thích từng centimet trên cơ thể nàng nóng dần khiến nàng dần trở nên mờ mịt.

Nàng điên cuồng đáp trả với tất cả sự nhớ nhung cuồng nhiệt. Tay nàng trượt trên cơ thể trần truồng của anh, không ngừng vuốt ve làn da nóng rực ấy.

Phải, đó là người đàn ông của nàng. Dù sao, nàng vẫn có thể tin tưởng rằng họ vẫn còn chút gì đó kết nối với nhau.

Anh tuột chiếc áo ngủ nàng ra, một bàn tay mạnh mẽ chiếm hữu ngực nàng. Sự chà xát ấy khiến núm vú nàng cứng lại trong tay anh, tim nàng đập rộn ràng trong lồng ngực. Nàng cong người dưới anh và môi anh đáp xuống nơi ngực nàng. Anh dịu dàng mơn trớn nàng, trêu chọc nàng cho đến khi nàng rên lên vì ham muốn. Anh tìm đến ngực nàng, nựng nịu chúng trong làn môi anh. Sự va chạm ấy thật tuyệt vời đến mức nước mắt nàng cứ tràn ra.

Nàng lùa ngón tay của mình vào mái tóc đen mượt của anh mà ngâm nga: “Ôi! Aristide… tình yêu của em”.

Anh day nhẹ ngực nàng, chà xát chúng, khiến chúng nhức nhối một cách thú vị. “Bé cưng! Em thật tuyệt” Anh thì thầm. Sau đó, anh lẩm nhẩm một vài từ Hy Lạp mà nàng không rõ.

Nhưng – Bé cưng? Một từ lạ lẫm, anh chưa từng thốt ra như thế mỗi lần họ làm tình trong quá khứ.

Cái vuốt ve của anh giữa hai chân nàng đã đánh tan suy nghĩ ấy. Những ngón tay khéo léo kích thích từng tấc cơ thể nàng. Anh không nhớ nàng nhưng cơ thể anh lại nhớ làm thế nào để thỏa mãn nàng.

Nàng quằn quại cong người khao khát bên dưới anh. Anh thật to lớn, nhưng nàng biết anh phù hợp… anh thật hoàn hảo khi ở trong nàng. Nàng cuốn chặt lấy anh, những ngón tay bấu chặt lấy cơ thể cứng cáp đó.

Anh rên rỉ: “Phải! Bé cưng!Chạm vào anh như thế”.

Nàng nghiến răng, nhưng không thể dừng được hỏi: “Tên tôi là gì?”.

Anh ngừng lại, trong bóng đêm nàng không thể xác định anh nghĩ gì. “Chuyện gì?”

“Tôi là ai?”.

“Là tình yêu cuả tôi”.

Làn môi anh lại gắn lên môi nàng, khiến nàng lại chìm đắm trong nó. Từng cái chạm, từng nụ hôn của anh khiến nàng bay bổng, nhưng tâm trí nàng thúc giục nàng cần phải rõ nàng có phải là người mà anh đang làm tình trong tâm trí không hay đó là một người phụ nữ khác.

Giây phút kích tình qua đi, môi anh lại tìm đến hõm nơi ngực nàng lần nữa.

Nàng buộc mình hỏi: “Aristide, anh đang làm tình với ai?”.

Anh dừng môi mình ở ngực nàng, day nhẹ nó. Anh nhấc đầu mình lên cố tìm nét biểu cảm của nàng trong bóng tối. Có thể anh có thấy. Anh ấy luôn nhìn tốt trong bóng tối hơn nàng.

“Về chuyện gì, Eden?”

Hô hấp nàng mạnh hơn. “Không có gì!”. Anh đã gọi nàng bằng tên. Anh không quan hệ trong tâm trí với người phụ nữ khác.

Anh bình tĩnh: “Có vấn đề gì?”

“Anh gọi em là bé cưng”.

“Và điều này không bình thường?”

Anh bị mê muội bởi sự kích tình. “Không! Không bình thường chút nào!”.

“Thế tôi thường gọi em là gì?”

“Eden hoặc … yineka mou”. Nàng đã từng say mê khi với ý nghĩa của nó – là vợ, là người phụ nữ của anh.

“Tôi không thể gọi cô là người phụ nữ của tôi khi cô chẳng là gì trong cuộc sống của tôi”.

Mặc dù có xin lỗi, nhưng anh đã tặng cho nhiệt huyệt của nàng một xô nước lạnh. “Đó là sự thật… vậy làm sao anh có thể cảm thấy mình là chồng của em?”

“Tôi không thấy tôi giống như một ông chồng!”. Anh chẳng cảm thấy phiền bởi những lời căn vặn, nhưng câu nói của anh phá tan ảo tưởng mà nàng cố gắng dựng lên.

Nàng cố gắng đẩy anh ra: “Tôi không thể tiếp tục”.

Ngón tay anh mơn man vị trí ngọt ngào nữ tính của nàng khiến nàng bật ra một tiếng rên: “Tôi nghĩ là em có.”

“Tôi không muốn”. Nàng cố nói một cách tuyệt vọng.

“Tại sao không?”

“Trong trái tim anh, chúng ta chả là gì cả!”

“Nhưng chúng ta có trong suy nghĩ của tôi”. Anh nắm chặt tay nàng, vuốt ve ngón đeo nhẫn: “Chiếc nhẫn này tuyên bố cô là vợ tôi”.

Nàng chỉ vào ngực anh, nơi trái tim anh cư trú: “Nhưng ở đây, nó không nói em thuộc về anh”.

“Tôi muốn em”.

“Đó đơn thuần chỉ là tình dục”.

“Thế vấn đề gì với nó? Cô luôn tỉ mỉ vậy sao, khi chúng ta chưa có một đứa con trai, hay khi chúng ta chưa kết hôn. Chúng ta đã kết hôn, tình dục là điều đương nhiên. Tôi được trả công bằng sự cảm kích của cô sao?”

“Anh có thể nói những điều tệ hại vậy sao?”. Anh đã ngầm so sánh nàng với Adrea một lần nữa và điều đó khiến cô tuyệt vọng.

“Phải không? Sự thật luôn mất lòng”.

Trái tim nàng tan nát nhưng nàng không thể khóc. Không phải lúc này, trước mặt anh ta.

“Buông tôi ra”.

“Tại sao tôi phải làm thế? Tôi đã chắc rằng chúng ta đã thân thiện với nhau hơn rồi đó. Hãy xem, tôi giàu có và tôi muốn em. Nói cho tôi biết, em làm gì để có được tôi trong thời gian qua nếu không làm tình?”.

Nàng giật mình ra khỏi bàn tay đang giữ lấy: “Buông tôi ra”.

Anh nới lỏng và nàng lao ra khỏi giường, cơ thể nàng run lên như đang đứng trần truồng trong trận bão tuyết. Nhưng mảnh băng hủy hoại nàng là mảnh đang tàn phá trong tim nàng.

“Anh đang muốn biết anh cho tôi cái gì trong quá khứ, rằng chúng ta chỉ làm tình?”

“Phải!”

“Những gì em biết là anh là của em và em là của anh. Rằng anh muốn bản thân em chứ không phải cơ thể em. Anh cho em niềm vui, không phải là niềm vui từ cái cách anh chạm vào em bằng tay anh mà là… Mặc dù, có trời mới biết, anh đáng yêu cỡ nào. Anh khiến em đau đớn. Anh khiến em cảm thấy an toàn, khiến em cảm thấy em giá trị. Nhưng giờ đây, em chỉ thấy em thật bẩn thỉu.” Những từ cuối cùng thốt ra trong nghẹn ngào, nó bóp chặt trái tim nàng.

Nàng lao vào phòng tắm trước khi anh có cơ hội trả lời.

Aristide ngồi dậy,thất vọng tràn ngập. Làm sao nàng dám nói rằng anh khiến nàng cảm thấy bẩn thỉu?

Anh là chồng nàng chứ đâu phải gã đàn ông lạ hoắc nào đang kết hôn với nàng. Anh không thể nhớ ra nàng nhưng mẹ kiếp nàng lại nhớ anh. Anh có thể không có cảm giác rằng mình đã kết hôn nhưng không có nghĩa là anh chưa kết hôn. Người phụ nữ vô lý chết tiệt.

Những âm thanh nức nở của nàng khiến anh giật mình.

Okay… Như vậy có lẽ là anh không nên kích động nàng như thế. Thực tâm anh cũng nghĩ như những lời anh đã nói. Anh không hề nghĩ xấu xa gì về cuộc hôn nhân của mình. Anh đủ rõ về bản thân để chắc rằng mình lệ thuộc vào tình dục.

Anh như đang ở địa ngục vậy. Sự thất bại trong tình dục khiến tâm trạng anh suy sụp. Nàng hẳn phải biết điều đó, nhưng có thể nàng không cho anh biết tại sao. Cái ý nghĩ đó làm anh nhức nhối.

Anh đã làm gì khi trêu chọc nàng?

Anh muốn Eden, anh khêu gợi nàng, anh khao khát nàng. Nhưng nàng không thích anh gọi nàng là bé cưng. Nàng muốn anh gọi nàng là yineka mou. Điều này càng kì lạ hơn, bởi với anh, đó là từ thực cực kì thân mật mang tính riêng tư.

Liệu anh lại sử dụng từ đó với một người vợ mà anh không muốn?

Quan trọng hơn sao anh không thể sử dụng chúng vào lúc này. Chỉ cần nói nó, và anh có thể ở trong nàng. Họ đã kết hôn, những từ đó chẳng khó gì để nói nhưng anh không thể. Thực tế là hoàn toàn không thể.

Anh không bao giờ dùng chúng cho một cô bạn gái, chưa một lần nào. Anh là một nguời đàn ông chiếm hữu, nhưng Yineka mou thể hiện một sự sở hữu quá cao mà anh không bao giờ chấp nhận. Anh chỉ bày tỏ những ngôn từ khiến anh thấy hợp lí, tại sao cô lại nói dối?

Nàng tuyên bố rằng nàng không làm tình với anh nếu anh không xác định được hôn nhân của hai người ở vị trí nào trong trái tim anh. Trừ khi nó là một phần sâu sắc trong tim nàng. Nó khiến anh phải tự hỏi liệu có phải là khôn ngoan không khi quan hệ với nàng?

Anh không nói dối phụ nữ, ngay cả trong cử chỉ hay lời nói. Nếu anh làm tình với nàng thì anh có ngụ ý rằng anh không phải không có cảm giác với nàng.

Cảm giác về sự trọn vẹn không cho phép anh chấp nhận điều đó, cũng như khiến anh không thoải mái với trạng thái thân mật ngập tràn đó. Anh lạc lối và định nói dối nàng chỉ để được ở bên trong cơ thể nàng. Điều đó ngụ ý rằng về mặt sinh lý thì nàng có sức quyến rũ anh hơn những người phụ nữ khác và anh không chắc chắn là mình sẵn sàng giao sức mạnh đó cho nàng.

“Tôi không hiểu tại sao tôi và Theo lại không thể ở lại đây và về cùng anh khi anh xong việc?”.

Aristide cau mày, anh không thể nói lí do thật sự của việc yêu cầu vợ và con trai phải bay về Hy Lạp cùng gia đình anh vào mấy ngày tới.

Anh lo sợ rằng mình không thể kiềm chế việc làm tình với nàng. Khi nào nàng còn bên cạnh anh thì anh vẫn còn thèm muốn nàng. Đó là một chứng nghiện mà anh không thể dính tới cho tới khi nào cuộc hôn nhân của anh tiến triển tốt hơn. Chết tiệt, anh không thể chắc rằng thậm chí anh còn có thể bị nàng giam cầm trong biển cảm xúc của nàng.

Anh vẫn chưa lấy lại trí nhớ của mình, anh không thể để nó bị che phủ bới đám mây của dục vọng. Ngay cả nếu nó có bị lún xuống bùn đi chăng nữa.

Bên cạnh đó, vợ anh đã rõ ràng rằng , nàng sẽ không chia sẻ cơ thể với anh khi anh chưa nhớ ra nàng. Nàng đã ngụ ý rằng anh quên nàng một cách có chủ ý. Anh hành động để là muốn cô thừa nhận anh có lí do để làm điều đó.

Tuy nhiên, không có nghĩa là nàng thích bị lãng quên hoặc muốn anh chạm vào nàng ngay cả khi anh không tài nào nhớ nổi anh đã biến nàng thành bà Kronos như thế nào… thậm chí không nhớ nổi lần đầu tiên họ gặp nhau.

“Phòng khách sản không thể thoải mái cho một đứa bé 9 tháng tuổi”

Nàng trừng trừng nhìn anh, vẻ gắt gỏng không thoải mái: “Chỉ trong suy nghĩ đơn giản của anh mới có thể nghĩ vậy về một căn phòng khách sạn với 2 buồng. Nhiều người chăm sóc trẻ con ở những căn hộ nhỏ hơn”.

“Tôi không phải bọn họ và không có lí do gì con trai tôi phải sống trong chật chội trong khi đã có một căn biệt thự tuyệt vời tại Hy Lạp”.

“Tôi đã lên kế hoạch cho việc mua sắm vào dịp Giáng sinh ở đây rồi”.

Những ấn tượng về người dì kế lại tràn trong đầu óc anh. “Bốn ngày là quá đủ để mua sắm những thứ cô cần… ngay cả đối với người nghiện mua sắm”

Môi nàng mím chặt như là bị từ đó của anh xúc phạm: “Anh có thể ngạc nhiên bởi điều này nhưng tôi có quá nhiều tâm tư để chỉ có thể đi mua săm vào mấy ngày qua.”

“Thế cô muốn tôi tin rằng cô lo lắng cho tôi trong khi cô đang vui thích mua sắm tại New York”.

“Tôi không hi vọng anh có suy nghĩ tốt đẹp gì về tôi, anh chưa từng cho đến nay “. Nàng quay đi và hướng về chiếc cửa. “Tôi sẽ về cùng gia định của anh. Có Chúa mới biết anh đã chẳng thèm quan tâm gì tới chúng tôi trước khi anh quên mất tôi là ai và biến tôi thành một con quỷ. Thật là lố bịch khi anh muốn khám phá bất cứ điều gì về tôi.”

Anh nắm lấy vai nàng và chặn nàng lại. Kéo nàng đối mặt với mình, anh căn vặn: “Và tại sao tôi lại không muốn dành thời gian bên cô?”.

“Tôi không nói rằng anh không thích ở bên cạnh tôi”.

“Cô đã nói”.

“Tôi nói là anh chưa bao giờ ưu tiên ở cạnh tôi. Nó không có cùng một ý. Công việc luôn là lựa chọn hàng đầu của anh”.

“Cô chắc rằng tôi có một người vợ mà khiến cuộc sống xa nhà sẽ thích hợp hơn ở nhà?”

Nàng vặn người ra khỏi anh: “Cứ tin nhưng gì anh muốn”.

Chết tiệt. Tại sao cô ta lại có thể nói những câu đầy thất vọng như vậy, như kiểu anh thật sự làm tổn thương cô vậy.

Nàng dừng lại ở cửa phòng ngủ, đôi mắt ngập tràn nỗi buồn. “ Để trả lời câu hỏi của anh…Tôi có thể nói rõ ràng rằng có thể anh cảm thấy cuộc sống ở nhà nhàm chán hoặc khó chịu, hoặc cả hai. Nếu không, anh đã dành nhiều thời gian ở đó.”

“Con trầm ngâm quá, con trai. Đang nghĩ gì vậy?”

Aristide ngước nhìn mẹ mình. Đôi mắt nâu xinh đẹp của Phillipa ánh lên sự quan tâm rõ ràng.

Bà ấy còn quá trẻ và đáng để kinh ngạc khi nói rằng bà ấy đã làm bà nội. Chẳng có gì ngạc nhiên khi bà ấy tái hôn. Ngạc nhiên hơn, bà đã chờ quá lâu để thực hiện việc đó.

Bà trẻ hơn cha anh rất nhiều và vẫn còn rất trẻ khi Eungenios mất. Bà đã từng yêu ông rất nhiều, và cả thập kỉ sau khi ông chết bà mới chấp nhận để một người đàn ông khác bước vào cuộc sống của mình. Aristide nghi ngờ rằng bà vẫn cứ giữ như thế nếu không gặp cha của Rachel. Vincent rõ ràng đã bị thương vào những năm đi tìm con gái, việc này khiến cho trái tim Phillippa xúc động nghẹn ngào. Đầu tiên là so sánh, sau đó là yêu sâu đậm đến mức không ai có thể phủ định tình cảm đó.

“Con thế này không phải là vì con nhớ vợ con đâu.”

“Không, tất nhiên là không rồi. Việc con mất trí nhớ đủ khó khăn cho 2 đứa rồi.”

“Vì thế, nên ai cũng nói vậy”.

Bà đặt nhẹ và nắm tay con: “Và chúng ta có quyền như thế. Con vốn ghét phải thừa nhận những điểm yếu của mình nhưng ta biết con đang lo sợ trước những điều mà con đã quên”.

Anh không muốn mắc kẹt bởi những thương tích của mình. Anh không thể chữa lành nó nên anh muốn vượt qua nó.

Có quá nhiều vấn đề khiến anh phải quan tâm hơn: “Có phải cuộc hôn nhân của con luôn đã như thế này?”

Mẹ anh mở to mắt vì sock và cố gắng kiềm chế hỏi: “Tại sao con lại hỏi mẹ như vậy?”

“Bác sĩ Lewis tin rằng có một lí do nào đó khiến con quên vợ mình, con tự hỏi liệu mẹ có biết đó là gì không?”

“Eden là người vợ tốt”. sự ủng hộ của mẹ đối với cô con dâu không khiến anh ngạc nhiên.

Bà đã từng giống con sư tử mẹ mới sinh con khi sự việc tương tự đến với Rachel. Anh không nghi ngờ rằng bà sẽ cũng có thái độ như vậy khi đối với Eden, nhưng anh cần sự thật, chứ không phải là lời nhận xét bị ảnh hưởng của cảm xúc mù quáng.

“Làm ơn đi mẹ. Điều này rất quan trọng”.

Phillippa thở dài, nhìn với vẻ không thoải mái và điều đó làm anh chắc ràng bà biết nhiều hơn bà nói. “Con đã hỏi Eden chưa?”

“Cô ấy nói con chưa sẵn sàng cho hôn nhân, rằng con đã quên bởi con chẳng có mối liên hệ nào với nó”.

“Thật vô lý”. Bà kêu lên đầy phẫn nộ. “Con trai của ta không bao giờ như vậy.”

“Con đồng ý”.

“Nhưng…” Bà nhíu mày và cố mím chặt môi như thể đang cố gắng quyết định xem có nên nói ra không.

“Nói cho con”.

“Cả con lẫn Eden đều chưa bao giờ bày tỏ sự không hài lòng với cuộc hôn nhân này. Con nên nhớ như vậy.”

“Nhắc nhở của mẹ được ghi nhận”.

Bà gật đầu một cách rất vương giả: “Mẹ không chắc đây là cách tốt nhất để nói điều này nhưng đã có lúc mẹ nghĩ con quá ngây thơ và tự mãn”.

“Con… mà không phải Eden?”

“Đúng, con đó”.

Vì một vài nguyên do không thể giải thích được, việc xác nhận vợ mình không phù hợp đã làm anh sốc hoàn toàn, đặc biệt lại đến từ mẹ anh.

“Chính xác là mẹ đang nói gì?”

“Con hỏi mẹ rằng cuộc hôn nhân này là tất cả những gì con cần thì mẹ muốn nhắc nhở rằng mẹ nghĩ rằng nó không phải”.

“Nghĩa là con kết hôn là để đảm bảo cho cuộc sống của Theo”.

“Mẹ thường lo lắng đó chính là lí do chính để con quyết định kết hôn nhưng mẹ vẫn hi vọng rằng giữa 2 đứa có tình cảm thực sự. Nhưng mẹ không phải là người tọc mạch.”

“Bọn con dường như rất tình cảm?”

“Con là một đứa kín đáo, Aristide, thậm chí còn hơn cả anh trai con. Mẹ luôn khó khăn để có thể đoán được cảm xúc của con”.

“Nói cách khác, không có bằng chứng gì về chuyện bọn con có tình cảm với nhau”.

“Mẹ không nói như vậy, con người của con,… Con luôn bình phẩm và đưa ra tất cả các kết luận một cách dễ dàng, cha con cũng luôn như thế”.

Vincent mang đến một tách trà cho Phillipa và Aristide đành ngừng lại những thắc mắc của mình. Như bà đã chỉ rõ, anh quá kín đáo để có thể thảo luận về hôn nhân của mình trước mặt một người đàn ông khác.

Eden chờ đợi máy bay của Aristide hạ cánh, dây thần kinh của nàng căng ra như dây đàn. Tuy chỉ cách biệt vài ngày, nhưng đây là sự tách biệt tồi tệ nhất trong toàn bộ cuộc hôn nhân của nàng – bởi nàng chẳng biết được điều gì sẽ xảy ra khi chồng nàng chở về. Anh có nhớ được điều gì về nàng không? Chắc chắn anh ấy sẽ gọi nếu anh nhớ ra.

Ngoài cảm giác của sự bấp bênh, nàng bỗng nhớ anh da diết.

Không giống như những lần xa nhau khác, Aristide đã không còn gọi về mỗi ngày vài lần chỉ để biết nàng và Theo đang làm gì. Thật kinh khủng khi nàng bỏ lỡ những cuộc gọi.

Và đó là khi nàng nhận ra mình thật cô đơn thế nào khi không có anh bên cạnh, rằng nàng sẽ thế nào khi dự tính ly dị. Làm thế nào mà nàng có thể sống nốt phần đời còn lại mà khi chỉ mới xa anh ba ngày mà đã đau khổ thế này.

Nàng có lựa chọn sao?

Nàng sợ hãi rằng nàng sẽ không còn là sự quan trọng nhất nữa.

Anh đã không hề gọi trừ việc thông báo anh sẽ về vào tối nay. Rõ ràng, anh đã quản lí lịch trình của mình với trợ lí một cách siêu hiệu quả. Điều duy nhất khiến nàng biết ơn là anh không ủy thác toàn bộ những cuộc gọi của mình cho Kassandra.

Eden đau đớn nghĩ tới việc anh đẩy nàng ra xa và giữ Kassandra bên mình.

Sau nhiều đêm không ngủ để nghĩ về cuộc hôn nhân của mình, nàng thật sự hối tiếc vì việc đã từ chối quan hệ với anh.

Với Aristide, tình dục cần thiết như hơi thở, nhưng niềm kiêu hãnh không cho anh thể hiện ra. Khi nàng từ chối quan hệ với anh, lẽ ra nàng phải nhận ra anh sẽ sớm quay lưng lại với mình. Nhu cầu của anh với nàng luôn rất cao và anh có thể sẽ khao khát nàng rất nhiều nếu nàng ở lại. Sự từ chối của nàng có lẽ khiến cho lòng tự tôn của anh bị đả kích.

Eden ước rằng mình vẫn còn có thể cạnh tranh được trong cuộc chiến này. Nàng phải có sự phản ứng.

Cái thực tế rằng sự từ chối của nàng đã khiến anh đẩy nàng về Hy Lạp đã không còn quan trọng bằng việc nàng băn khoăn không biết liệu anh có nhớ lại không nếu nàng tiếp tục làm tình với anh. Nó là một phần của hôn nhân, họ đã luôn phải làm và nếu họ gần gũi với nhau, điều đó sẽ chứng minh vợ của anh không phải là con quái vật.

Hơn nữa, họ liên kết với nhau hơn bất cứ đâu khi ở trên giường ngủ. Đó là một nơi mà anh không cần phải thổ lộ ra lời rằng tình cảm của anh với nàng đến đâu hay anh cần nàng đến mức nào. Họ đã ở trên giường với nhau khi anh cầu hôn nàng. Anh tâm tình với nàng về ảnh hưởng cái chết của cha đối với anh, cuộc hôn nhân đầy đau khổ của người chú đã ảnh hưởng tới Aristide và gia đình như thế nào cũng như niềm vui của anh với hạnh phúc của Phillipa. Nàng đã không hề nghĩ về nó, nhưng khi từ chối ân ái với anh, nàng đã phủ nhận chất xúc tác lớn nhất của 2 người.

Nàng quyết định đi đón anh về từ sân bay tư nhân và lên kế hoạch chứng minh cho anh thấy nàng là người vợ thích hợp với anh một lần nữa trên đường về. Phillipa và Vincent đã về tới biệt thự, đây là cơ hội tốt nhất để Eden có một cuộc nói chuyện thật riêng tư với anh. Hơn nữa, còn có Theo, người thân cũng như mẹ chồng nàng sẽ khiến cơ hội ở riêng với Aristide là vô cùng mong manh.

Phillipa đã kể cho nàng nghe về cuộc nói chuyện của bà với Aristide về hôn nhân của họ. Chồng nàng rõ là đang vướng vào mớ bong bóng của sự nhầm lẫn và nghi ngờ. Sự thiếu hiểu biết về hôn nhân của chính họ đã khiến cho người đàn ông mà nàng tự hào lấy làm chồng khó khăn trong việc nhìn nhận vấn đề.

Anh chưa bao giờ biết sự thiếu quan tâm của anh khiến nàng tổn thương mức nào hay đã hủy hoại gì tới cuộc sống hôn nhân của họ. Anh cũng chưa bao giờ thắc mắc tại sao nàng luôn từ chối tham gia những sự kiện mà Kassandra sẽ có mặt.

Trong khi họ chưa thể nói về những khúc mắc kia cho đến khi nào anh nhớ ra nàng, nàng quyết định sẽ làm ngay khi anh nhớ ra nàng.

Không những thế, khi nàng thảo luận với Adam, vị bác sĩ đã khuyên nàng tốt hơn nên thông báo về thai kì lần này của mình.

Nàng cũng hi vọng có thể nhìn thấy phản ứng thật sự của chồng mình, nàng đã từng không nghĩ có thể thấy được nó nếu anh biết nàng đã có thai một lần nữa.Anh đã giấu giếm tất cả nhưng mong muốn thực sự trong lần đầu tiên bởi vì Theo.

Lần nàng thông báo có thai Theo đã thực sự đặc biệt và nàng rất mong muốn được trở lại thời gian đó khi mà anh đã vô cùng dịu dàng với nàng.

Nhưng việc mất trí nhớ 1 cách có chọn lọc của anh quả thật là không thể chấp nhận được. Việc làm tình với người chồng không hề nhớ ra mình tệ như việc làm tình với một người lạ nhưng nàng đã lên tinh thần cho điều đó.

“Eden? Cô đang làm gì vậy? Aldo đâu?” Aristide không có vẻ gì là hào hứng lắm khi gặp nàng, nàng đã buộc mình phải kiềm chế và không hành động lỗ mãng được.

“Em đã hủy bỏ chuyến xe và đến ngay đây. Anh đã từng nói anh vui vì em đến đón anh ở sân bay còn gì?”

Anh muốn ám chỉ với cô rằng anh không muốn làm tình ngay trên limo khi về nhà nhưng anh không giấu việc anh khát khao nàng. Nàng cũng không sẵn sàng cho việc đó và nàng cũng không đem theo chiếc limo nào nhưng nàng hi vọng anh sẽ nhớ những việc khêu gợi nàng.

“Tôi nói thế ư?”

“Uh, dù sao thì em nghĩ chúng ta có thể nói chuyện khi em lái xe đưa anh về”.

“Không, tôi sẽ lái” anh cao ngạo nói.

“Tôi hi vọng cô sẽ lái đến chiếc Mercedes” Kassandra nói chen vào khi đến đằng sau anh, “Hai tuần ở New York khiến hành lí của tôi chất đống lên”.

Eden nhăn mặt, thật sai lầm. Nàng là một con ngốc. Nàng đắm chìm trong suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình mà quên mất sự tồn tại của những người phụ nữ khác. Nàng đã không tính đến việc tống Kassandra về cùng Aldo.

“Tôi ngạc nhiên sao cô không gửi hành lí theo đường vận chuyển”. Eden che dấu sự thất vọng của mình.

“Làm gì có thời gian” , Kassandra cười ngọt ngào với ông chủ của mình, “Aristide đưa tôi đi mua sắm và mãi đến tận lúc lên máy bay mới xong”.

Eden không thể thốt lên được lời nào, sự tức giận chỉ khiến cho người đàn bà Hy lạp này càng thêm hài lòng. Nàng đã muốn đi mua sắm cho Giáng sinh cuối cùng ở New York với Aristide, nhưng anh đã đẩy nàng về trong khi vui vẻ mua sắm với Kassandra.

“Em mang chiếc Jaguar”. Cắn chặt môi và đưa mắt cầu xin anh hiểu: “Anh nói rằng anh thích lái xe và anh luôn thích chiếc này”.

Anh cau mày thể hiện sự không bằng lòng: “Nó quá nhỏ để chở cả 3 người”.

Anh đúng. Ghế sau của chiếc xe không thiết kế để để hành lí nên khá nhỏ, đặc biệt là khó cho một người có chiều cao như Kassadra. “Có lẽ Kassandra sẽ thuận lợi hơn nhiều nếu gọi một chiếc taxi, nó tiện hơn trong việc chở hành lí của cô ấy”.

Kassandra lộ vẻ khó chịu ra mặt: “Nếu tôi biết cô xắp xếp sự thay đổi trong việc di chuyển có lẽ tôi đã nhờ ai đó ra đón thay vì phải xếp một hàng dài để gọi taxi thế này.”

“Không sao. Nếu Eden có thể thay đổi xe thì cô ta cũng chả ngại ngồi đợi ở đây trong lúc tôi đưa em về đâu”.

Eden định mở miệng giải thích nhưng đã bị chặn lại. Kassandra rõ ràng mong tới nàng hành động như vậy và cô ta chả ngại gọi một chiếc taxi, và rồi thì Arisitide coi nàng như một con khốn.

Lại lần nữa, nàng chẳng xem xét trước khi hành động. Nàng muốn làm anh hài lòng bằng cách mang tới chiếc xe anh thích, cũng như tăng sự thân mật trên chiếc Jaguar. Nhưng nàng quên mất cần phải đưa Kassandra về nhà và gậy ông lại đập lưng ông.

Tuy nhiên, nàng cũng không muốn mình thất bại hoàn toàn khi ở lại sân bay trong khi anh và Kassandra đi bên nhau: “Thôi nào, anh sẽ không muốn lái xe lòng vòng từ nhà Kassandra đến tận sân bay đâu. Em khá nhỏ để vừa với ghế sau ngay cả thêm vài gói hành lí.”

Nàng quay ngoắt đi ngay và tiến về chiếc xe trước khi để hai kẻ kia có thể phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.