“ Em xin lỗi”
“Tại sao? Em cho rằng tôi xứng đáng bị như thế”
“Không, em không có.”
Nàng không nên nói những lời đó. Anh chỉ là không muốn nàng lại tiếp tục khóc. “Xem đấy, anh nên buông em ra. Anh có việc nên làm và em cũng vậy.”
“Em phải làm gì?”
“Đi sấy khô.”¬¬
Anh lại bật cười. Lần này tiếng cười có thoải mái hơn. “Tôi nghĩ là cả hai chúng ta đều cần dùng khăn tắm.”
“Như anh nói, dù sao đó là một ý kiến tốt khi anh lên kế hoạch thay đổi. Và liên quan tới….” Nàng nói, nhắc nhở anh về bữa tối bị gián đoạn của anh.
“Em đang tập thói quen cố gắng để đuổi tôi đi,” Anh khiêu khích, ám chỉ rõ ràng tới những gì đã xảy ra vào buổi sáng ngày hôm đó.
Không có tâm trạng chia sẻ sự châm biếm của anh, nàng nói một cách chán nản: “Thông thường thì chính anh là người tự nguyện ra đi.”
Anh biểu hiện như là đã rõ và hỏi: “Tại sao em không tham dự với Sabestian và Rachel tối nay?”
“Anh chắc là họ mời tôi chứ?”
“ Chắc chắn”
“ Đó quả là một vinh dự lớn”
“Em có ý gì?”
“Thì như thế có thể cho là họ yêu quý tôi nhiều hơn anh, điều đó có nghĩa là anh đã sai trong cách thức tiếp cận tôi, không phải sao?”
“Anh chưa bao giờ nói là anh không thích em. Chỉ là anh không biết em và có hơi thận trọng với lý do mà chúng ta lấy nhau.”
Anh thật tài tình trong việc thoát khỏi những tình huống căng thẳng, nhưng nàng chỉ đơn giản nhún vai: “Cứ cho là thế.”
“Em chưa trả lời câu hỏi trước của anh.”
Anh nhất định không chịu buông tha cho đến khi nàng trả lời: “Tôi không muốn đi với Theo đến nhà họ chỉ bởi vì tối nay tôi không thích ra ngoài, được chưa?”
“Em muốn ở nhà để ngồi khóc thỏa thích?”
“Tương tự thế.” Nàng không định khóc, nhưng sau tất cả những gì mà nàng đã trải qua vừa rồi, điều đó có chút bất khả thi.
“Tôi không thích nhìn em khóc.” Anh bất mãn thú nhận với nàng.
“Đừng để điều đó quấy rầy anh. Nó không có nghĩa là tôi quan trọng đối với anh đâu. Anh không thích nhìn bất kì người phụ nữ nào khóc cả.”
“Em là vợ tôi. Chính điều ấy đã đặc biệt rồi.”
“Anh cưới tôi chỉ vì tôi đang mang thai đứa con của anh. Sự thật ấy không khiến cho tôi trở nên đặc biệt với anh, nó chỉ có nghĩa là tôi có khả năng đẻ con mà thôi.”
“Làm sao mà em có thể làm cho tôi cảm thấy buồn cười khi mà trí não tôi đang nói với tôi rằng sự đau buồn như một tấm lưới đang bủa vây em?”
Nàng nhún vai. “Cứ gọi là một món quà.”
Anh dựa cằm mình lên đầu nàng, hai cánh tay bao chặt cơ thể nàng, như thể anh có thể bảo vệ nàng khỏi mọi nỗi đau. “Anh không thể bỏ lại em như thế này.”
“Chắc chắn là anh có thể.”
“Đừng có nói với anh rằng anh đã từng làm như thế trước đây.”
“Tôi không phải là một đứa bé hay khóc nhè.”
“Em lảng tránh câu hỏi thật khéo.”
“Tôi không cho đấy là một câu hỏi. Anh đã tự đưa ra một câu khẳng định. Tôi không phản đối gì cả. Anh nên cảm thấy mình đã được minh oan khi làm thế.”
“Vậy tại sao anh làm thế?”
“Tôi không biết.”
“Gia đình anh đã mắng anh rất nhiều trong bữa trưa hôm nay.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã không đối xử tốt với em.”
“Họ không hiểu cuộc hôn nhân của chúng ta.” Và tại sao nàng cảm thấy có lỗi với anh trong khi nàng đồng ý với gia đình anh, nàng cũng không biết nữa.
Anh cảm thấy hoang mang bởi sự chê trách của gia đình. Anh không phải như vậy, điều đó là chắc chắn. Nàng đáng yêu một cách kỳ lạ. Nàng sẽ không bao giờ để cho Sebastian, chứ đừng nói là Phillippa, sai Aristide làm bất cứ điều gì.
“Đâu là sự khác biệt giữa cuộc hôn nhân của chúng ta và hôn nhân của anh trai anh và chị dâu?”
“Họ yêu nhau.”
“Và chúng ta không như vậy sao?”
“Tôi đã từng nói với anh rằng anh không yêu tôi.”
“Anh nói với em như thế?”
“Không phải bằng lời nói.”
“Anh muốn em hãy dừng bi lụy ngay.”
“Tôi không biết tôi có thể làm được hay không.”
“ Tại sao”
“Bị cự tuyệt không phải là điều dễ dàng để vượt qua. Anh, một người chưa bao giờ trải qua nó, sẽ không bao giờ biết được, ngoại trừ việc sắp xếp nó một cách khéo léo….điều đó thật tệ.”
Anh lại cười, tuy nhiên không hề có sự mỉa mai nào trong đó. “Em đang nói là tôi cự tuyệt em?”
“Anh đã quên em. Điều ấy không giống nhau ư?”
“Không. Như Sebastian đã nhắc nhở anh hôm nay, anh đã phải chịu đựng một chấn động mạnh… tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân của bệnh mất trí nhớ của anh thì thật là ngu ngốc.”
“Anh không còn muốn ngủ với em nữa.”
“Điều ấy là không đúng. Anh đã nói với em tối qua rồi.”
“Nhưng anh đã không còn cần em nữa rồi.”
“Anh cần em”.
Anh ám chỉ về thể xác, tuy nhiên trái tim đang đập liên hồi của nàng vì câu nói ấy mà cũng trở nên bình ổn hơn.
“Anh không còn bị tỉnh giấc vào đêm khuya vì đau………” Nàng dừng lại lời nói, tuy nhiên đã để lộ nhiều điều hơn nàng muốn.
“Còn em?”
“Nếu em nói có thì lòng kiêu hãnh Hy Lạp của anh có được thỏa mãn không?”
“Nếu anh nói với em rằng em đã sai, rằng không phải chỉ mình em là người đau đớn vì mong muốn không chỉ hoàn toàn là vấn đề thể xác, thì niềm kiêu hãnh phái nữ của em có thỏa mãn không?
Không chỉ hoàn toàn là nhu cầu thể xác? Có phải ý anh nói là thế? “Anh đang nói thế phải không?”
“Phải, đúng thế. Còn em thì sao?”
“Em có.”
Anh nâng cằm nàng lên và nắm nhẹ, đặt một nụ hôn đầy đòi hỏi lên môi nàng. “Nếu anh hủy bỏ bữa tối của mình, nếu anh ở nhà và làm tình với vợ anh đêm nay, em sẽ thích chứ? Em sẽ cho phép anh chứ?”
“Bữa tối của anh quá quan trọng.”
Anh đặt ngón tay lên che miệng nàng. “Không, Eden, nó không quan trọng. Anh không có ý muốn biết tại sao buổi hẹn ăn tối của chúng ta lại quan trọng với em như thế, nhưng anh đã làm em đau lòng khi phá hỏng nó và anh rất tiếc vì điều đó.”
“Đó là lễ kỷ niệm buổi tối ngày chúng ta gặp nhau.”
Aristide đã nghe những lời này mà không hề chuẩn bị trước. Kassandra đã nói là cô ta nghĩ buổi hẹn ăn tối không phải là một vấn đề gì quan trọng với Eden. Anh đã tin cô ta, tin vào người bạn và người trợ lý lâu năm của mình.
“Anh luôn nghĩ ra các ý tưởng để làm cho nó trở thành một buổi tối đặc biệt và rồi anh lại hủy bỏ nó, điều đó nhắc nhở em rằng chúng ta đã đánh mất nhiều thứ đến thế nào.” Nàng nói như thể họ đang ở trên bờ vực ly hôn.
Anh đã không đến đó. “Em vẫn là vợ anh.”
Nhưng cho dù anh vẫn luôn chậm hiểu trong khía cạnh tình cảm như nàng vẫn trách anh trước đây, anh vẫn hòa hợp với nàng đủ để nàng nhận ra rằng nàng nhìn nhận cuộc hôn nhân của mình như là một phần vĩnh cửu của cuộc đời nàng.
Anh lại tiếp tục hôn nàng, thời khắc này với tất cả sự đói khát trong tâm hồn nguyên thủy của anh. Anh có thể cảm nhận được vị nước mắt của nàng và nó là một thứ gì với anh, cuộn xoáy nơi sâu thẳm lòng anh với một nỗi đau xa lạ anh chưa hề biết. Người phụ nữ này là vợ anh và nàng đang nhầm lẫn về ý nghĩa của từ đó. “Nó” làm cho nàng trở nên đặc biệt với anh.
Anh hôn nàng cho đến khi hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nề, cho đến khi nàng rên lên vì ham muốn và anh cảm thấy đau đớn.
Anh bế xốc nàng trong tay và đưa nàng đi vào phòng ngủ của họ.
Anh đặt nàng nằm vào giữa giường. “Đây là nơi chúng ta thuộc về nhau.”
Nàng không nói gì.
“Anh sẽ không bao giờ rời bỏ nơi này và rời bỏ em.”
“Anh có chắc chắn về điều đó không?”
“Rất chắc chắn.”
“Vậy thì, sau đó…” Nàng cong lưng, không thể nhầm lẫn mời chào sự đụng chạm của anh.
Anh rên lên, vật nam tính của anh đã căng cứng lắm rồi. Anh nghĩ rằng mình sẽ bùng nổ trước cả khi anh cởi xong quần áo. Anh giật mạnh áo khoác, cởi bỏ chiếc cà vạt và xé rách áo sơ mi ẩm ướt với sự thiếu kiên nhẫn hơn là khéo léo.
“Anh chắc chắn là đang rất vội.” Nàng nói nhẹ, tiếng cười nữ tính trong giọng nàng quyến rũ mọi giác quan của anh.
“Anh không muốn em đổi ý.” Anh nói đùa, nhưng vẫn có một phần rất nghiêm túc.
Khi mà nàng từ chối anh đêm hôm trước, anh cảm thấy một sự tuyệt vọng mà anh không hiểu nổi và không muốn có.
Nàng lắc đầu từ bên này sang bên kia, mái tóc bao bọc xung quanh đầu nàng giống như một vầng hào quang màu nâu óng ả. “Không có cơ hội.”
“Thật tốt khi biết thế.”
Nàng cười, Eden nhất quyết muốn tiếp tục câu dẫn anh. “Hãy cởi tất của anh ra.” Ánh nhìn trong đôi mắt nàng nói rằng đây không phải là lần đầu tiên nàng đưa ra yêu cầu này và anh biết, từ những phản ứng của cơ thể anh, anh thích điều này khi mà nàng làm thế trước đây.
Nàng không phải là một người phụ nữ lỗ mãng, vì vậy với nàng khơi gợi nhu cầu của nhau là đỉnh cao gợi tình nhất của việc làm tình.
Anh cởi bỏ giầy trước khi rút tất khỏi chân. Sau đó anh cởi bỏ quần đùi và cả quần lót trong của mình. Anh đứng trước nàng trần truồng hoàn toàn, cơ thể anh run lên với mong muốn được hòa nhập với cơ thể nàng.
Nàng nhìn anh chằm chằm, khuôn ngực lên xuống phập phồng theo từng hơi thở gấp. Đôi mắt màu xám xinh đẹp của nàng tối lại vì đam mê và gần như trở thành màu đen khi ánh mắt của nàng hướng về phía anh giống như một sự vuốt ve nóng bỏng.
“Anh thật là đẹp, Aristide.”
Anh cảm thấy một cơn nhức nhối trong lồng ngực. Không có người phụ nữ nào gọi anh như thế. Quyến rũ có. Nam tính có. Thậm chí cả hấp dẫn về thể xác. Nhưng đẹp thì chưa bao giờ. Anh thích được gọi như thế, mặc dù anh sẽ không bao giờ thừa nhận nó bằng lời.
Nàng đá đôi giầy của nàng ra khỏi chân, nhưng khi mà nàng đang định cởi bỏ áo sơ mi của mình thì anh lắc đầu.“Dừng lại.”
Tĩnh lặng, mắt nàng mở to, nàng hỏi: “Tại sao?”
“Anh muốn bóc em từng lớp một như bóc một món quà.”
Nàng nuốt nước miếng và hy vọng bùng cháy trong đôi mắt nàng, khiến chúng trở nên lấp lánh với những tia sáng màu bạc.
“Anh luôn nói với em như thế trước đây mỗi khi chúng ta bên nhau.”
Anh không muốn nghĩ tới trước đây, khoảng thời gian anh không thể nhớ. Anh chỉ muốn nghĩ tới hiện tại. Với một sự vội vàng làm cho nàng thở hổn hển, anh nằm phủ xuống người cô. Toàn bộ cơ thể anh nảy lên thoải mái khi hai người chạm vào nhau.
“Aristide… Cái gì thế anh?” Nàng hỏi, tiếng nói của nàng nghẹn lại khi mà anh cố định thân mình giữa hai chân nàng và cọ xát bắp đùi của nàng với chiếc gậy sắt cứng nóng của anh.
“Không nói chuyện.” Anh gầm lên và sau đó nuốt trọn đôi môi nàng bằng chính đôi môi của anh, nụ hôn của anh nguyên sơ và đói khát, đòi hỏi được đáp trả.
Khi nàng mở miệng với một tiếng rên nhỏ, anh lập tức tràn vào bên trong, chiếm đoạt sự ấm áp và ẩm ướt giống như của anh. Anh không thể nhớ mình đã biến người phụ nữ này thành của mình như thế nào, nhưng đêm nay nàng sẽ biết không một chút nghi ngờ rằng nàng thuộc về anh theo cách nguyên sơ và ràng buộc nhất mà một người phụ nữ thuộc về một người đàn ông.
Nàng khóa chặt hai chân sau hông anh và cong lưng về phía anh.
Anh rùng mình vì khoái cảm và không thể ngừng đè xuống, tăng cường sự ma xát- cho dù nó phá tan sự kiểm soát của anh.
Nàng cảm thấy thật nhỏ bé trong lòng anh, thỏa mãn và thực sự là đàn bà hơn bất kì người phụ nữ nào. Những đường cong nhỏ bé của cơ thể nàng làm cho anh phát điên và anh ôm vú nàng trong bàn tay, tham lam khi thấy đầu vú nàng dựng đứng ngay lập tức. Anh không cần phải nhớ làm thế nào cho nàng phản ứng lại những đụng chạm của anh… như một người chồng trên mọi phương diện.
Anh chơi đùa với hai núm hoa nhỏ cứng rắn của nàng qua làn áo của nàng và lập tức nhận thấy nàng không hề mặc áo lót. Nhận biết ấy khiến anh liều lĩnh muốn chạm vào làn da trần mà anh biết đang chờ đợi anh dưới làn vải cotton của chiếc áo thun bó của nàng.
Tay Aristide trượt xuống gấu áo của nàng và lần lên tới lồng ngực của nàng, sự đụng chạm nhẹ của những đầu ngón tay của anh lên làn da của nàng mang đến cho nàng những cơn rùng mình. Anh dừng lại ở phía dưới đường cong của khuôn ngực nàng, ngón tay cái của anh chà đi chà lại đầu vú nàng trong một sự mơn trớn đầy khiêu khích, khiến nàng bật khóc thút thít trong miệng anh vì muốn anh.
Nàng đau khổ vì anh vẫn chạm vào vú nàng như cách mà anh vẫn luôn làm rất nhiều lần trước đây.
Nhưng liệu cảm xúc có nguyên vẹn như trước đây hay không? Hay là sẽ có sự khác biệt bởi vì giờ đây nàng chỉ là một người lạ đối với anh?
Nhưng điều ấy không quan trọng nữa. Nàng nhớ anh và nàng muốn anh. Nàng cần sự xác nhận này, xác nhận sự cần thiết của nàng với anh. Bàn tay anh vẫn chơi đùa với ngực nàng và ý nghĩ của nàng bùng nổ trong một dòng xoáy của cảm xúc. Sự mơn trớn thật quen thuộc và còn hơn thế. Nó có một chút sự ngập ngừng e dè, điều mà đã không còn xảy ra từ sau lần đầu tiên họ quan hệ với nhau, giống như anh đang cố gắng tìm kiếm điều gì sẽ làm nàng thích thú.
Đáng nhẽ nàng nên nói cho anh biết rằng điều đó không cần thiết. Anh không bao giờ chạm vào nàng theo cách mà phải cố gắng để có được sự thoải mái từ phía nàng. Nhưng nàng quá mải mê hôn anh để có thể nói được điều gì, cũng như để chú ý phát hiện ra sự tập trung cao độ mà anh dành cho nhiệm vụ này.
Anh chơi đùa với hai bầu vú nàng, nhào nặn chúng và sau đó khiêu khích hai đầu vú căng cứng của nàng với những ngón tay thành thạo. Anh không biết nàng đang mang thai nhưng theo bản năng anh không dùng quá nhiều lực lên làn da nhạy cảm của nàng. Anh rất giỏi trong việc đó, như một chuyên gia thực thụ.
Nàng bắt đầu rên rỉ và hoàn toàn khuất phục bên dưới anh, cuối cùng kéo miệng nàng ra khỏi miệng anh để cầu xin anh nhiều hơn.
Nhưng đó mới chỉ là mấy phút dạo đầu kích thích trước khi anh bắt đầu bóc nàng như bóc một món quà như anh đã hứa. Liệu anh có để ý nàng đang mang thai không? Nàng đã có những thay đổi nhỏ ở vùng eo và anh không nhớ nàng trông như thế nào lúc trước,nhưng suy nghĩ này thật là tuyệt vời. Hãy để cho mọi bí mật được nói ra, nàng có thể chia sẻ sự thai nghén của mình với chồng nàng.
Cách anh chạm vào nàng làm cho mọi suy nghĩ trong đầu nàng như tan biến vào không gian. Anh hôn từng chút một lên da thịt nàng mà anh chạm vào, bắt đầu từ đôi chân nàng và sau đó dành sự chú ý đến những đường cong có khả năng kích thích cao hơn của nàng. Anh liếm qua nụ hoa sưng phồng của nàng như liếm một que kem khiến nàng run lên vì khoái cảm.
Anh gầm nhẹ trên làn da nàng, âm thanh như tiếng kêu của động vật khiến cho nàng lại run lên. Khoảnh khắc này nỗi sợ hãi nguyên sơ của con người đã hòa lẫn với sự dễ chịu thể xác trong nàng.
Anh cởi bỏ quần con của nàng và trượt tay vào bên trong như thể anh biết nàng sẽ cảm thấy sự đụng chạm không e dè này hết sức gợi tình. Có lẽ là anh biết. Có thể là một phần nào đó trong anh đang cố gắng nhớ lại. Bên trong của nàng đã ẩm ướt đúng như dự đoán. Mong muốn mãnh liệt có thể được như ngày xưa, nàng đáp lại anh với tất cả sự tin tưởng và hạnh phúc mà nàng đã từng dành cho anh và cầu nguyện cho giờ phút thân mật này sẽ giúp hồi sinh lại cuộc hôn nhân của họ theo nhiều nghĩa.
Không khó để nhận ra rằng nàng cũng quan trọng với anh như đã từng quan trọng trong quá khứ, cũng như đây không phải là lần đầu tiên trong cuộc sống vợ chồng của họ, anh đã từ chối các bữa tối xã giao ở ngoài để ở nhà và làm tình với nàng.
Đúng lúc nàng có suy nghĩ này thì điện thoại di động của anh vang lên.
Anh quay đầu lại, nói ra một tràng tiếng hy lạp thô lỗ mà nàng biết nhưng không bao giờ sử dụng. “Cho anh 30 giây, được không, pethi mou? Và sau đó chúng ta sẽ rời đi trong hòa bình”
Nàng cắn môi, hy vọng sự gián đoạn này không có nghĩa là sự kết thúc cho khoảnh khắc thân mật của họ.
Anh ôm má nàng trong tay và nói: “Hãy tin anh”.
“ Vâng”
Anh cười rồi sau đó đi đến chỗ chiếc điện thoại đang kêu vẫn được cài nơi cạp quần của anh.
Đè nén sự sợ hãi rằng Kassandra sẽ lại mang anh đi, nàng ngồi dậy và ngắm nhìn những bước di chuyển to lớn và đẹp đẽ của anh.
Không khó thừa nhận rằng nàng đã có một khung cảnh đẹp đẽ nơi tấm lưng trần tuyệt vời của anh. Cơ bắp cuồn cuộn ở mọi nơi trên cơ thể anh.
Anh trượt mở điện thoại và quay mặt lại với nàng cùng một lúc. Nhận thấy nơi mà ánh mắt nàng vừa chiếu qua, anh khẽ nhếch miệng cười với sự tự tin đầy nam tính và nói: “Aristide đây” vào điện thoại.
“Anh đang ở đâu?” Kassandra rất căng thẳng, Eden có thể nghe thấy tiếng nói của cô ta vọng qua điện thoại.
Anh cúi đầu nhìn mình rồi sau đó quay sang nhìn Eden với biểu hiện buồn cười. “Một vài vấn đề xảy ra và tôi buộc phải bỏ cuộc hẹn tối nay.”
Eden nén cười với câu nói dễ gây hiểu lầm của anh và cắn nắm tay để ngăn cho không có một âm thanh nào thoát ra khỏi môi nàng.
Aristide trèo lại lên giường và dựa vào người Eden. Nàng ngả người vào đống gối phía sau, bị mê hoặc bởi những lời hứa hẹn nóng bỏng đang bắn tới tấp tới nàng từ đôi mắt màu xanh của anh.
“Tôi chắc chắn rằng cô có thể giải quyết ổn thỏa. Đó là lý do mà cô là trợ lý cá nhân cho tôi.”
Anh dán người mình lên Eden và nàng phải cắn chặt răng để ngăn cản tiếng rên rỉ vì khoái cảm thoát ra khi mà Kassandra lại đang tiếp tục nói gì đó.
Anh nói giọng cứng rắn: “Có lẽ cô đã quên ai là ông chủ trong mối quan hệ này, nhưng tôi không yêu cầu bất kì lời khuyên nào từ phía cô trong việc sắp xếp thứ tự công việc ưu tiên của tôi.”
Eden dừng lại hành động muốn với tới hôn lên núm vú bằng phẳng đàn ông của anh và chuyển ánh nhìn về phía anh. Nàng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Kassandra sẽ phản ứng như thế nào trước lời quở trách ấy. Người đàn bà ấy là một bậc thầy mồm mép.
Aristide lắc đầu như đọc được suy nghĩ của Eden.
Môi anh mím lại khó chịu và đôi mắt hẹp lại trong một ánh nhìn biểu hiện sự không hài lòng rõ ràng. “Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề đó vào sáng thứ hai này, Kassandra. Cho đến lúc đó, tôi không rảnh.”
Anh tắt máy, đóng máy lại và ném nó xuống sàn và sau đó quay lại đối mặt với nàng. “Anh nghĩ đã đến lúc anh hoàn thành việc bóc quà của mình rồi.”
Sự phấn khích đang bao phủ nàng. Anh đã bỏ hẹn với trợ lý cá nhân của anh vì nàng. Không chỉ như vậy, anh đã tắt điện thoại di động. Lần cuối cùng anh làm như vậy là khi nàng chuẩn bị sinh Theo.
Và quan trọng nhất là, Aristide đang ở đây vì nàng.
Những giọt nước mắt hạnh phúc làm nóng mắt nàng và nàng mỉm cười. “Em cũng nghĩ thế.”
Lông mày anh nhăn lại và anh lau đi một giọt nước mắt vừa trào ra. “Có điều gì không ổn sao?”
“Không, mọi thứ đều ổn, em không kiềm chế được.”
“Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.”
Nàng gật đầu, giọng nàng nghẹn lại không nói nên lời.
“Anh rất vui.”
Anh đẩy nhẹ cơ thể nàng xuống giường, miệng anh tiến hành tàn phá cơ thể đang hồi hộp của nàng.
“Ôi, Aristide…. Thật là tuyệt vời khi có anh.”
“Em mới là người tuyệt vời. Tạo vật hoàn hảo.” Anh hôn lên từng đỉnh núi sưng phồng của nàng, véo nhẹ chúng làm nàng thở hổn hển. “Phản ứng thật tuyệt vời.”
Anh đè môi mình lên từng nụ hoa của nàng và sau đó đôi môi anh trượt dọc theo làn da nóng hổi của nàng đi đến khám phá rốn nàng bằng chiếc lưỡi của anh.
“Thật đáng yêu. Thật tuyệt vời…. A, Eden của anh.”
Đó không phải là yineka mou (*người đàn bà của tôi), nhưng cũng gần như thế, và nàng cảm thấy chắc chắn rằng những ký ức của anh giờ đây chỉ là hơi thở thoảng qua khi mà nàng không thể kiềm chế được cong lưng hướng về phía anh.
Khi anh dùng răng để gây ấn tượng cho lần khám phá cuối cùng, kéo quần lót của nàng xuống với sự chuyên nghiệp đầy quyến rũ, nàng như muốn ngất đi vì khoái cảm và vui thích. Và anh chưa hề chạm vào nơi riêng tư nhất của nàng.
Sau đó anh dang rộng hai chân nàng và hôn nàng với sự thâm tình mà nàng chỉ tưởng tượng sẽ chia sẻ với người đàn ông này mà thôi.
Nàng bật khóc khi mà chiếc lưỡi của anh mang đến cho nàng một cảm giác được lấp đầy gần như ngay lập tức, bên trong của nàng trở nên khít chặt vì khoái cảm trào dâng mạnh mẽ. Anh không dừng lại mà tiếp tục dằn vặt nàng cho đến khi sự đê mê mãnh liệt từ sự đụng chạm của anh khiến nàng vặn vẹo và mềm oặt đi.
Ngay sau đó anh di chuyển cơ thể nàng về phía trước để nhấn chính anh vào nơi nữ tính rộn ràng của nàng. Ánh mắt anh như ngầm hỏi và nàng quặp chặt hai chân vào hông anh, thúc giục anh hãy hoàn thành sự sở hữu của mình. Nó như một nghi thức lâu đời từ khi lần đầu tiên hai người quan hệ, anh luôn luôn hỏi nàng, bằng nhiều cách, cho phép anh đi vào cơ thể nàng và chờ đợi sự đồng ý của nàng.
Thỉnh thoảng nàng dùng sự chờ đợi để khiêu khích anh cho đến khi nàng nghĩ anh sẽ vẫn làm mà không cần sự cho phép của nàng, nhưng anh chưa bao giờ làm như vậy. Anh là người có thể tự kiềm chế hơn bất kì người nào mà nàng biết.
Khi anh đã dễ dàng đi vào bên trong nàng, nàng cảm thấy gần gũi với anh hơn rất nhiều so với tình trạng của họ trong mấy tháng gần đây và không thể kiềm chế bật khóc. “Em yêu anh, Aristide.”
Miệng anh che kín đôi môi nàng như muốn chiếm lấy những từ ngữ vừa phát ra, nụ hôn ngày càng sâu cho đến khi nàng hoàn toàn chìm đắm trong nó. Anh làm tình với nàng với một niềm đam mê mãnh liệt cho đến khi cả hai cùng bị cuốn đi trong cơn lốc của khoái cảm.
Cuối cùng, anh xoay lưng, giữ cho cơ thể họ nối với nhau như anh vẫn làm rất nhiều lần trước đây. Nàng đặt đầu mình lên ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập và để cho không khí thân mật quý giá này ngấm vào từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Anh hít một hơi sâu và thở ra. “Thật là đáng kinh ngạc.”
Nàng không thể kiềm chế cười trên ngực anh: “Có đáng giá để từ bỏ bữa tối xã giao của anh không?”
“Chắc chắn rồi. Và em…….. Nó có đủ làm cho bữa tối nay trở nên đặc biệt với em không?”
“Em cho rằng chúng ta tìm lại được nhau lần nữa là cách tuyệt vời nhất để kỷ niệm lần đầu tiên gặp nhau của chúng ta.”
Vòng tay anh ôm chặt nàng. “Trước đây có tuyệt vời như thế không?”
Nàng chống tay ngồi dậy, cúi đầu sao cho họ mắt đối mắt. “Anh không nhớ?”
“ Không”
“Nhưng….”
“Sao?”
“Anh làm tình với em như là anh nhớ hết. Đấy không phải là những khoái cảm có thể có giữa hai người xa lạ.” Nàng nói một cách khó khăn.
Anh khẽ nhún vai bên dưới cô như thể điều ấy chả có gì là quan trọng. “Rõ ràng là cơ thể chúng ta biết rất rõ về nhau.”
Hoặc là cách anh đã làm tình với tất cả những người phụ nữ trước nàng giống như cách đối với nàng. Nàng chưa bao giờ suy nghĩ về khả năng này trước đây, tự cho rằng đó là cách đặc biệt dành cho anh và cũng là dành cho nàng mà thôi. Bụng nàng sôi lên vì khả năng nàng cho là sự thân mật dịu dàng đó, trên thực tế, lại là kỹ thuật phát triển toàn diện.
“Có chuyện gì vậy? Em đang nhăn mặt.”
“Em nghĩ nếu có điều gì có thể gợi lại trí nhớ của anh về em, thì đó là làm tình.”
“Đó là lý do tại sao em cho phép tôi chạm vào em?” Anh hỏi, giọng anh đã không còn mệt mỏi và ấm áp nữa.
“Không phải.”
Nhưng có điều gì đó trên khuôn mặt cô đã tố cáo cô bởi vì anh nhìn cô chăm chú. “Nói cho anh”. Anh khăng khăng.
“Đó là kế hoạch của em khi anh trở về từ New York.”
“Thế nên em đã rất thất vọng khi anh muốn ngủ riêng giường. Em hy vọng có thể hồi phục lại trí nhớ của anh nhờ tình dục.”
“Đó là một phần của kế hoạch, đúng vậy.”
Nếu như anh đã trở nên cứng rắn trong suốt cuộc nói chuyện với Kassandra, thì điều đó không là gì khi so sánh với phản ứng của anh lúc này. “Và đó…” Anh ấn hông xuống cùng với hai bàn tay nắm chặt, tiến sát vào cơ thể nàng. “Đó chỉ là một cuộc thử nghiệm.”
“Không.” Hoảng sợ trước phản ứng của anh, nàng lắc đầu kịch liệt: “Chúng ta làm tình với nhau bởi vì cả hai đều mong muốn thế, không phải sao?”
Nàng đã nói là nàng yêu anh. Và tất cả mọi lần nàng nói như vậy, anh đều không phản ứng gì. Khi nàng nói lời yêu anh, sự từ chối đáp trả của anh không làm nàng bận tâm, nhưng lúc này đây nó đau nhói giống như hàng ngàn con ong đang châm vào trái tim nàng.
Anh thả lỏng một chút. “Đúng, chúng ta đều muốn.”
Nhưng anh cần nàng hay là chỉ cần thân thể nàng? Nàng sẽ không bao giờ ngừng suy nghĩ nàng cảm thấy như thế nào sau khi làm tình với một người đàn ông không biết nàng. Điều đó không tốt chút nào…….. cho dù họ đã cưới, cho dù nàng yêu anh, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ vì nàng không thể chắc chắn rằng là anh làm tình với con người nàng hay là chỉ với cơ thể của nàng mà thôi.
Nàng chống tay lên ngực anh và nói. “Em phải dậy thôi.”
Vết tích cuối cùng của cơn giận dữ đã tan biến trên khuôn mặt anh và trong mắt anh lấp lánh tia sáng của ham muốn. “Anh chưa xong.”
“Nhưng em đã xong.”
“Bởi vì anh không nhớ ra em?”
Nàng có thể trả lời câu hỏi này thế nào đây? “Câu trả lời đơn giản nhất là đúng,” nàng thừa nhận.“Nhưng nó thực sự phức tạp hơn thế.”
“Hãy giải thích cho anh.”
“Hãy để em dậy đã.”
Mặc dù họ vừa tranh cãi nhau, anh chưa bao giờ đánh mất sự hấp dẫn của bản thân và bây giờ nó đang lớn dần lên.
Anh di chuyển xương chậu, truyền đến những đợt run rẩy của cảm giác qua người nàng. “Không, em muốn anh. Cơ thể em đã phản bội em trong từng cử động nhỏ của nó.”
Nàng không thể phủ nhận điều anh nói. Đầu vú nàng trở nên cứng và đau vì sự chú ý của anh và da thịt nơi kín đáo nhất của nàng đang dính chặt với anh bởi sức mạnh mãnh liệt.
Nàng chỉ có một điều có thể nói, một lý do mà anh có thể hiểu. “Nhưng anh không muốn em.”
“Sai.”
“Anh không muốn em. Không phải là em.” Nàng nói một cách nghiêm túc. “Em có thể là bất kì người đàn bà nào đối với anh.”
“Nhưng em không phải là bất kì người đàn bà nào. Em là vợ anh.”
“Anh không biết em,” Nàng khóc, thất vọng và đau khổ bao lấy nàng.
“Làm thế nào mà anh biết em khi lần đầu tiên chúng ta làm tình?”
Nàng từ bỏ cố gắng chạy trốn của mình, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ: “Chúng ta làm tình lần đầu tiên vào lần hẹn hò thứ hai.”
Nụ cười trên môi anh càng sâu: “Nên anh cũng không thể biết về em nhiều hơn anh lúc này.”
Lý luận của anh làm nàng không nói nên lời trong một lúc. “ Điều ấy không giống nhau.” Cuối cùng nàng đáp trả một cách yếu ớt.
“Khác như thế nào?”
“Anh muốn tìm hiểu em sau đó. Anh theo đuổi em.”
“Nếu đấy là lần hẹn hò thứ hai thì theo đuổi em không quá khó.”’
“Em là một mục tiêu dễ dàng đối với anh.”
“Em đã và vẫn là người phụ nữ mà anh muốn.” Anh chứng minh cho lời nói đó bằng hành động chồm lên người nàng, tràn đầy quyến rũ và sẵn sàng cho cuộc làm tình tiếp theo.
Nàng ngoảnh mặt đi. “Em không có ý định làm tình với người đàn ông không phải là chồng em.”
“Và em là người yêu của anh hơn một năm trước khi chúng ta cưới nhau?”
“Vâng,” nàng nói thầm, một nỗi thất vọng mơ hồ về bản thân hiện lên trong giọng nói của nàng.
Anh đưa cằm về đối diện với nàng. “Em có biết đó là mối quan hệ lâu nhất mà anh từng có đối với một người phụ nữ không?”
“Em thậm chí không chắc rằng chúng ta có quan hệ với nhau không. Anh không bao giờ giới thiệu em với gia đình anh.”
“Đó là vì anh muốn giữ em cho riêng anh.”
“Làm sao anh biết?” nàng hỏi một cách đầy nhạo báng. “Anh không hề nhớ.”
“Nhưng như anh đã nói với em, anh biết bản thân mình. Anh biết điều gì sẽ thúc đẩy anh trong trường hợp như em miêu tả.”
“Em tin rằng đó chỉ vì em không quan trọng với anh mà thôi.”
“Sự thật em hiện nay là vợ anh đã chứng minh rằng giả thiết đó là sai.”
Nàng từ chối nhắc lại cho anh nhớ rằng anh cưới nàng chỉ vì sự hiện diện của đứa con chưa ra đời. Anh dường như đã quên điều đó và nàng ước gì nàng cũng có thể quên được.
Cho dù cơ thể nàng đã phản ứng sinh lý với cuộc làm tình tiếp theo của họ, nàng cảm thấy chết lặng ở bên trong lòng khi nhận ra rằng cơ hội nàng phải giành lại cuộc hôn nhân của mình đã trôi qua.
“Chúng ta nói chuyện đủ rồi.”
“ Đúng vậy, anh cũng cho là thế”
Lờ đi sự u sầu của nàng, anh lại bắt đầu một sự khiêu khích khác. Nàng không hề chống cự lại anh và cũng không muốn chống cự. ít nhất nếu họ làm tình nàng sẽ không cảm thấy nỗi lạnh giá bên trong trái tim mình dường như đang lan tỏa ra xung quanh.