Anh Cưng Chiều Em

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Chị Lý cúp máy điện thoại, Miêu Khả Vân cũng thuận tay nhấn tắt điện thoại di động, suy nghĩ một chút, không đúng, Tiểu Triết là người quản lý đạo cụ, tại sao chị Lý lại muốn cô tìm anh ta, chẳng lẽ muốn mượn đồ hóa trang của anh ta để mặc? Không thể nào?

Cô mang nghi ngờ tìm số điện số điện thoại trong danh bạ, lấy tay nhấn nút gọi Tiểu Triết.

"Tiểu Triết, anh có cho mượn đồ tham gia bữa tiệc cao cấp không?" Cô ngập ngừng hỏi.

"Có, nhà máy hiệu buôn cung cấp trang phục mới nhất dùng cho diễn kịch, muốn kiểu gì có kiểu nấy." Giọng của Tiểu Triết giống như nửa tỉnh nửa mê.

Oa! Thật tốt quá. "Thế tôi muốn gặp anh ngay."

"Có thể, hôm nay phải thức đêm để quay phim, tôi sẽ ở tại đài truyền hình."

"Được, tôi sẽ tới ngay."

Miêu Khả Vân nhìn thời gian, không còn sớm, cô phải xuất phát rồi.

Cô thu dọn trang sức và quần áo trên quán vỉa hè, bỏ vào trong một cái túi lớn, vác lên trên vai, đi đến bãi đỗ xe máy, bắt đầu đến chỗ Tiểu Triết.

Đến phim trường, những ngôi sao lớn đang quay phim, Miêu Khả Vân tìm thấy Tiểu Triết ở trong góc, anh ta đang ngủ gà ngủ gật trên ghế.

"Tiểu Triết, tôi đến rồi." Miêu Khả Vân buông túi đeo lớn, nhẹ nhàng lay Tiểu Triết tỉnh dậy.

"Cô đến rồi à, cái này là chìa khóa, cô tự tìm phòng trang phục, ở trong đó có rất nhiều quần áo, muốn cái nào cô tự chọn." Tiểu Triết chỉ phía phòng trang phục.

Miêu Khả Vân đi vào, bên trong đủ loại trang phục, quầy còn có rất nhiều quần áo thương hiệu cùng giầy dép, trên đó vẫn còn treo mác, thoạt nhìn mới tinh, nhóm ngôi sao chỉ mặc một lần khi quay phim, lần thứ hai sẽ không làm nổi bật được tính cách nhân vật.

Cô tìm đi tìm lại, chọn một bộ lễ phục nhỏ cùng đôi giày cao gót vừa chân, nhìn vào trươc gương, quyết định chọn nó.

Cô nhanh chóng cầm bộ lễ phục cùng giày cao gót, đi ra ngoài nói một tiếng với Tiểu Triết, nhân tiện đem trả chìa khóa lại cho anh ta.

"Tôi chọn xong rồi, cái này đi." Cô đưa cho anh ta xem.

"Nhớ trả lại là được." Tiểu Triết còn buồn ngủ, tùy tiện nhìn thoáng qua, nhắc nhở cô.

"Tôi đi đây." Miêu Khả Vân vác chiếc túi to lên, về nhà.

Tiểu Triết tiếp tục ngủ bù.

Miêu Khả Vân lái xe thẳng về nhà trọ thay lễ phục, tâm tình tốt đi xe máy đến nơi tụ họp, đó là một câu lạc bộ trên lầu.

Cô dạo một phòng ngoài bãi đỗ xe. bên trong toàn là các loại xe nổi tiếng và quý giá, không có người nào đi xe máy giống cô.

Cô dứt khoát đậu xe máy vùng gần ban công tòa cao ốc , đi bộ vào trong câu lạc bộ, nhấn thang máy lên tầng 10, thấy nơi tụ họp là một gian phòng lớn, trang trí bên trong đều là tinh phẩm của châu Âu, các ngôi sao điện ảnh mặc quần áo được ưa chuộng đi lại, thật náo nhiệt.

Cô liếc mắt nhìn quanh một cái, nhóm ngôi sao lóng lánh không có thu hút cô, bữa ăn tự chọn trên đài lại làm cho hai mắt cô sáng lên, cô nhìn thấy hải sản tươi sống, thức ăn chiên rán, bát chén súp, các thức ăn đồ uống, món điểm tâm ngọt, ...

Cô đói bụng đến mức phải dồn sức nuốt nước miếng, dạ dày đáng thương không chịu nổi mê hoặc kêu rột rột.

Miêu Khả Vân đang muốn đi tới tấn công thức ăn, lại phát hiện chị Lý người đại diện của cô cũng có mặt, đang nói chuyện với một người đàn ông, nếu đã đến, phải đến chào chị ấy trước đã.

"Chị Lý ...." Miêu Khả Vân gọi một tiếng chị Lý

"Cô đến rồi, mau đi ăn cái gì đi!" Chị Lý quay lại qua loa nói với cô một câu, rồi tiếp tục nói chuyện cùng với người đàn ông kia.

"Em đi trước đây." Miêu Khả Vân xoay người bước đi.

"Vâng, cảm ơn."

"Cô ấy là ai?" Người đàn ông nói chuyện cùng chị Lý là đạo diễn David, anh ta thuận miêng hỏi cô.

"Miêu Khả Vân, diễn viên nhỏ thuộc quản lý của tôi." Chị Lý nói.

David vừa nghe là diễn viên nhỏ, cũng không hỏi nhiều nữa, hai người trở lại đề tài ban đầu.

Mà Miêu Khả Vân chào hỏi xong, nhìn xung quanh một chút thấy không có người mà cô quen biết, cô mừng rỡ vì được nhàn rỗi, đến bàn đặt thức ăn và cầm lấy dĩa tấn công về phía những món ăn ngon.

Nàng gắp miếng thịt bò thăn, tôm hùm nướng, sò điệp, thịt nướng sốt nấm. . . . . . Bưng cola, tìm chỗ để ngồi xuống ăn.

"Thật ngon!" Cô không nhịn được vừa ăn vừa khen ngợi, với một ngụm trên cola, dưới coca lạnh, toàn thân thoải mái.

Bên ngoài ban công, Cổ Húc Uy tựa trên lan can hút thuốc lá, phát hiện ra cô.

Anh là chủ nhân của bữa tiệc này, ông chủ của nhà sản xuất lớn Giả thị, cũng tự mình viết kịch bản, mục đích của bữa tiệc hôm nay là muốn tìm nữ chính cho tác phẩm "Vũ nương" của anh.

Anh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, một phòng mỹ nữ minh tinh, ganh đua sắc đẹp, các cô không ngần ngại bày ra bề ngoài hay dáng người mà các cô cảm thấy kiêu ngạo, vì ngầm hi vọng hấp dẫn được sự chú ý của anh, tranh thủ để có cơ hội diễn xuất trong bộ phim điện ảnh mới "Vũ nương ", không một ai ngồi xuống ăn cái gì, trước mặt lại có một người chỉ lo ăn.

Cô ấy là ai?

Từ xa nhìn lại cô gái kia xinh đẹp trắng như tuyết, vóc người vô cùng mềm mại mảnh khảnh, mái tóc đen búi theo phong cách Bohemian, lễ phục thanh lịch, nhưng trên người cô hoàn toàn không có dáng vẻ của một ngôi sao, giống như chỉ tới để ăn cái gì đó, những chuyện khác đều không liên quan đến cô.

Chẳng lẽ tối nay có người không phải là minh tinh?

Anh rõ ràng muốn đạo diễn David thông báo các người đại diện lớn, tối nay nên tuyển chọn nữ chính vì sắp bắt đầu quay bộ phim "Vũ nương".

Rốt cuộc cô là ai? Người nào mời cô ấy tới? Không phải là người qua đường Giáptrà trộn vào ăn một bữa chứ!

Cổ Húc Uy cảm thấy kỳ lạ, tắt điếu thuốc, đi vào bên trong phòng, muốn nhìn cô cho rõ ràng: vừa đi gần cô, phát hiện chuyện thật sự khó tin, phía sau cổ áo cô lại treo một dãy số, nhìn qua lại giống như logo của Công ty Bách Hóa, anh cẩn thận nhìn rõ ràng, thật đúng như vậy!

Quần áo trên người cô là mượn được . . . . . . Hay là trộm được?

Anh rất có hứng thú tìm hiểu xem cô rốt cuộc là xuất hiện từ nơi nào, vì vậy kéo ra cái ghế ngồi cùng bàn với cô, ngồi xuống.

Miêu Khả Vân thấy có người ngồi xuống cùng bàn với cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn thoáng qua, phát hiện là người đàn ông mặc một bộ tây trang phẳng phiu, anh ta có khuôn mặt anh tuấn, cặp mắt sâu thẳm có thần nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười.

Cô không biết anh ta là ai, thoạt nhìn bộ dạng không mấy vui vẻ , chẳng lẽ cũng là diễn viên nhỏ nghèo túng giống như cô.

"Sao anh không lấy cái gì ăn?" Cô tốt bụng hỏi anh.

"Tôi không đói bụng."

"Thì ra là vậy, vậy anh có thể uống đồ uống, tôi vừa mới phát hiện có rất nhiều đồ uống đó! Có cam sành rửa sạch ngâm nước, cà phê Latte mới pha, nước trái cây tươi. . . . . . Xem ra đều là uống rất ngon!" Cô nói với anh như thuộc lòng bàn tay.

Cổ Húc Uy nâng mày rậm lên, cô gái này lại giới thiệu những đồ ăn thức uống kia với anh, rốt cuộc ai mới là chủ nhân bữa tiệc?

Anh yên lặng nhìn về phía đôi mắt trong sáng linh hoạt của cô, mà cô lại nở nụ cười, tinh thần anh rung động. Cô cười cả khuôn mặt cũng sinh động, khuôn mặt xinh xắn giống như sức quyến rũ hấp dẫn anh.

Cô rất giống nữ nhân chính dưới ngòi bút của anh trong "Vũ nương", anh muốn tìm nữ diễn viên có một cái thiên sứ khuôn mặt cùng dáng người ma quỷ.

"Anh đang nhìn cái gì? Trên mặt tôi dính thức ăn sao?" Miêu Khả Vân hỏi anh.

Cố Húc Uy lấy lại tinh thần nói: "Không có gì, tôi đi lấy đồ uống!" Anh dự đính tán gẫu nhiều cùng cô, tìm ra thân phận của cô.

"Tiện thể anh lấy cam sành ngâm nước sạch giùm tôi được không?" Cô vô tâm nói.

Cố Húc Uy giật mình, rõ ràng cô không biết anh là ai, không thì chắc chắn cô sẽ không nói vậy, anh cũng chưa từng lấy đồ uống giúp người khác, nhưng mà anh nhìn cô rất phù hợp với người được chọn làm nữ chính, nhân tiện anh có thể lấy giúp cô.

"Còn muốn thứ khác không?" Anh hỏi.

"Anh không lấy được nhiều như vậy."

"Có khay!"

"Tốt quá, vậy anh lấy một chén canh giúp tôi là được rồi ... .... còn có miếng phô mát ... ....... cùng sô-cô-la."

Anh đi về phía bàn thức ăn, không nhịn được cười nhạo, cô vẫn còn có thể ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.