Mặc dù có hơi chán nản vì chỉ có thể xử lý vụ kiện đơn giản như vậy, nhưng Thành Dao vẫn nghiêm túc tỉ mỉ xem hết tài liệu vụ ly hôn của Đổng Sơn, sau đó gọi điện thoại cho người đương sự Đổng Sơn.
Đổng Sơn vừa vặn lại rãnh rỗi, nên cô hẹn gặp mặt ông ấy ở quán cà phê tầng dưới Quân Hằng.
Vụ kiện gia đình, không thể so với các vụ kiện còn lại, liên quan rất nhiều đến việc riêng tư và cuộc sống của đương sự, lần gặp mặt đầu tiên mà ở trong phòng họp thì quá mức thương vụ, ngược lại sẽ làm tăng cảm giác phòng bị của đối phương, bất lợi cho liên hệ trao đổi.
Về điểm này, Tiền Hằng đương nhiên không rảnh chỉ bảo cô, nhưng Thành Dao lại là một người thích quan sát học tập, mấy lần giúp Tiền Hằng hẹn buổi gặp mặt đầu tiên với khách hàng, phát hiện anh đều lựa chọn quán cà phê cách văn phòng không xa, điều kiện tĩnh mịch, có cảm giác riêng tư nhưng cũng càng thả lỏng, Thành Dao liền ghi nhớ.
Đổng Sơn đến vô cùng đúng giờ, giống như trước đây, ông ấy ăn mặc giản dị thậm chí có hơi quá, trên khuôn mặt không có một chút lắt léo và khôn khéo của người trung niên làm ăn, ngược lại, thoạt nhìn rất hiền lành an phận đến chất phác.
Nếu như không phải Tiền Hằng cho biết, thì vô luận như thế nào Thành Dao cũng không nghĩ ra một người đàn ông như vậy, lại bởi vì ngoại tình mà nói ly hôn với người vợ từng cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Thành Dao xoắn xuýt không biết nên mở lời như thế nào, thì Đổng Sơn đã mở miệng trước.
Ông ấy khẽ mỉm cười nhìn về phía Thành Dao, ánh mắt hiền hòa: “Tuổi cô và con gái của tôi xấp xỉ nhau.”
“Đổng Mẫn sao?”
“Phải.” Đổng Sơn thở dài, “Cũng không biết đứa nhỏ này bây giờ đang làm gì, chuyện tôi muốn ly hôn, đối với con bé là đả kích lớn, tôi cũng rất lo lắng, cả đời con bé xuôi gió xuôi nước, tôi với mẹ con bé, thật sự là không dễ dàng gì mới có con bé, thật sự là nâng trong lòng bàn tay sợ tan chảy. Dẫn đến con bé đã quen chuyện gì cũng theo ý của mình, một khi có cái gì mà bản thân không thể nào chi phối được, đều không thể chấp nhận.” Đổng Sơn vừa nói, vừa có chút bất đắc dĩ lại mang theo sự cưng chiều lắc đầu.
Nhìn ra được, ông ấy khá cưng chiều con gái của mình, nhưng mà cho dù con gái đau khổ sụp đổ, cũng không thể nào thay đổi lòng muốn ly dị của ông ấy. Hầu hết phụ nữ sẽ vì con cái mà nhẫn nại không ly hôn, nhưng loại chuyện này, Thành Dao hiếm khi thấy xảy ra trên người đàn ông.
“Lần này luật sư Tiền bảo tôi hẹn ông, là muốn trao đổi phương án kiện tụng với ông.” Thành Dao rũ bỏ ý nghĩ trong đầu, bước vào chế độ làm việc, cô lấy ra một bản danh sách, “Đây là phần tài sản chung của ông và vợ cũ của ông mà chúng tôi chỉnh lý lại.”
“Phần này chính là dựa theo 《 Luật hôn nhân 》 hiện tại, những tài sản chung này có thể sẽ bị phân chia theo tỷ lệ, bao gồm cổ phần của ông ở Dịch vụ ăn uống Chân Vị, đồng thời phần tài sản phân chia ly dị mà chúng tôi chỉnh lý lại có thể tạo thành ảnh hưởng với công ty của ông.” Thành Dao lấy các bản khai và tài liệu cô tự chỉnh lý lại ra, nói liên tục, “Chúng tôi muốn ông nhìn một chút xem có ý kiến gì với lần này không?”
Nhưng mà đối với tài liệu mà Thành Dao khổ cực chỉnh lý lại, Đổng Sơn chỉ lật một cái rồi đặt lên bàn: “Tôi không có ý kiến gì.” Ông ấy cúi đầu, “Là tôi có lỗi với Văn Tú.”
Mặc dù Tiền Hằng từng nói, Đổng Sơn sẵn sàng nhượng bộ việc phân chia tài sản để ly hôn, nhưng mà chỉ cần là người, thì luôn có nhu cầu, Thành Dao định hướng dẫn từng bước: “Ông không cần xin lỗi, tôi là luật sư đại diện của ông, là vì ông mà tranh thủ quyền lợi, cho dù trong cuộc hôn nhân đã từng sai lầm, nhưng đối với sự thành công của Dịch vụ ăn uống Chân Vị, ông cũng đã bỏ tinh lực, chủ trương tiến hành phân chia tài sản chung cũng rất hợp lý.”
“Luật sư Thành, tôi biết cô muốn nói cái gì, cô muốn biết ranh giới cuối cùng tỷ lệ phân chia tài sản trong lòng tôi của vụ kiện ly dị này phải không?” Mặc dù nhìn chất phác, nhưng Đổng Sơn dù sao cũng là một người làm ăn lão làng, nhìn thấy mục đích của Thành Dao, ông ấy đổi một tư thế ngồi, “Tôi thật sự không có ý kiến với cái này, cho dù chia hơn phân nửa cho Văn Tú tôi cũng bằng lòng. Tôi chỉ muốn mau chóng ly dị.” Đổng Sơn dừng một chút, lại tặng thêm một câu, “Càng nhanh càng tốt.”
Mặc dù lúc nói đến Đổng Mẫn, trên mặt Đổng Sơn lộ ra chút vẻ mất mác và áy náy, nhưng mà vừa nhắc đến ly dị, cái loại vui vẻ và mong đợi trên người ông ấy dù cho có che giấu hơn nữa cũng có thể để lộ ra ngoài.
Không tiếc bỏ ra bao nhiêu tiền cũng phải mau chóng ly dị...
Trong lòng của Thành Dao đột nhiên lóe lên một suy đoán: “Ông, vị kia của ông, mang thai?”
Mắt của Đổng Sơn sáng rực lên: “Rõ ràng như vậy?” Có lẽ là bị Thành Dao nhìn thấu, Đổng Sơn cũng không còn che giấu nữa, ông ấy thẳng thắn cười ha ha hai tiếng, quét sạch khói mù vừa nãy, cả người giống như bừng sáng, “Còn hai tháng thì sinh, là một đứa con trai!”
Nói đến đứa con trai này, cả người Đổng Sơn đều trở nên vô cùng phấn khởi: “Cho nên tôi muốn nhân lúc trước khi đứa bé chưa được sinh ra, cho nó một danh phận. Nếu không thì sẽ không nhập hộ khẩu được, sau này danh không chính ngôn không thuận, gia đình lại không hoàn hảo, sợ rằng sẽ để lại bóng ma trong lòng đứa trẻ.” Nói tới đứa con riêng này, giọng của Đổng Sơn rất dịu dàng và hào hứng, “Tôi đã chờ đứa con trai này, chờ đến mấy chục năm rồi, chờ mong đến chờ mong đi, rốt cuộc cũng xem như không phụ lòng liệt tổ liệt tông của các cụ Đổng gia tôi, sức khỏe của cha tôi cũng không tốt, tôi cũng hy vọng đứa nhỏ này ra đời sẽ tạo bất ngờ cho ông ấy và có thể giao phó...”
Sợ để lại bóng ma trong lòng đứa con riêng, nhưng mà đứa con gái sớm chiều chung sống hơn hai mươi năm với ông ấy liệu có bóng ma trong lòng hay không, đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của ông ấy.
Có lẽ cảm thấy bản thân thất thố, Đổng Sơn thu lại biểu cảm trên mặt, khôi phục lại dáng vẻ chất phác hiền lành đó, ông thành thật giải thích với Thành Dao: “Cô cũng biết, tôi có một công ty dịch vụ ăn uống lớn như vậy, về sau lại đầu tư không ít lĩnh vực hỗn tạp, dù sao tôi cũng phải có một đứa con trai kế tục.”
Thành Dao nhìn Đổng Sơn trước mắt chỉ hận không thể chia sẻ với toàn thế giới rằng mình sắp có con, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
Người vợ thanh mai trúc mã cùng gây dựng sự nghiệp với chàng thiếu niên nghèo, còn có cô con gái ở độ tuổi như hoa, đều thua bộ phận sinh dục của đàn ông.
Trước kia khi Đổng Mẫn khóc lóc chất vấn Tiền Hằng tại sao ba cô ấy lại ly dị, có lẽ cô ấy mãi mãi không nghĩ tới, vào khoảnh khắc cô ấy ra đời, bởi vì cô ấy là con gái, nên đã định trước sẽ bị cha mình đặt ở vị trí có thể bỏ đi.
Nhưng mà cho dù là trọng nam khinh nữ, thì đó cũng không phải là lý do để tìm người thứ ba sinh con ngoài giá thú!
Thành Dao nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được: “Ban đầu ông không cân nhắc với bà Tưởng sinh con sao? Mặc dù lúc ấy có kế hoạch hóa gia đình, nhưng ông làm ăn mà, cũng không phải là không đóng nổi tiền phạt kia.”
“Tôi cũng không phải chưa từng muốn sinh con trai với Văn Tú, tiền nộp phạt tôi cũng đóng được, nhưng mà chúng tôi không sinh được.” Đổng Sơn thở dài, “Bởi vì nguyên nhân sức khỏe của Văn Tú, muốn con cái rất khó, Mẫn Mẫn cũng là chúng tôi phải rất vất vả mới có, muốn một đứa nữa, gần như là không thể nào, tôi quả thật cũng không nỡ để bà ấy vì mang thai con mà bị giày vò...” Ông ấy lộ ra chút thống khổ, “Cha tôi sắp không xong rồi, ông ấy nằm mơ cũng muốn có một đứa cháu trai, tôi cũng không có biện pháp. Cô cũng biết, chúng tôi làm ăn, thì cũng gặp dịp thì chơi xã giao, lần đó tôi uống say, cho rằng cô ấy là Văn Tú, ai biết sau đó thì có đứa bé, còn là một đứa con trai, tôi thật sự không nỡ... Đứa trẻ này giống như ông trời ban cho, huống chi, đây là một sinh mạng, tôi không thể nào tự tay bóp chết nó...”
Tiền căn hậu quả, cả một vòng, liền rất rõ ràng, nếu như là Thành Dao trước kia, giờ phút này sẽ mỉm cười nói tạm biệt Đổng Sơn, nhưng mà trải qua vụ của Bạch Tinh Manh, Thành Dao cẩn thận hơn rất nhiều.
Thông thường, khiến cho bạn phạm sai lầm đều không phải là những chỗ lớn, ngược lại là những tình tiết mà trong quá trình xử án bạn căn bản không chú ý đến.
“Ông Đổng, tôi có thể hỏi một câu nữa không? Nếu như bà Tương sẵn lòng chấp nhận đứa bé này, hơn nữa còn nuôi dưỡng thay, nhưng không muốn ly dị, thì ông có thể chấp nhận không?”
Đổng Sơn ngẩn người, sau đó ông ấy có hơi lúng túng nói: “Nếu như vậy thì đương nhiên tốt hơn, vậy tôi chắc chắn sẽ không ly hôn.”
Thành Dao gật đầu, lại xác nhận với Đổng Sơn một chút, rồi mới tiễn ông ấy.
Bất kỳ vụ kiện ly dị nào, đầu tiên đều phải hiểu tâm lý của đương sự, là vì nguyên nhân gì mà ly dị, liệu có khả năng hòa giải hay không, như vậy lúc luật sư chuẩn bị khởi tố hoặc ứng tố, mới có thể chuẩn bị hết tất cả tình huống có thể xảy ra.
Vụ kiện gia đình không thể so với vụ kiện thương nghiệp, đen chính là đen, trắng chính là trắng. Những người trong cuộc đưa ra tòa ly hôn, rất có thể ban đầu thì cắn răng nghiến lợi muốn ly dị, nhưng mà trải qua điều giải của quan tòa, nhớ đến những ký ức chung trước đây, lại khóc lóc chảy nước mắt nước mũi ôm nhau nói đời này đều không muốn rời xa nhau cũng có. Vì vậy luật sư càng phải có phương án ứng phó cho đủ loại tình huống.
*****
Thành Dao vừa mới trở về Quân Hằng, liền bị Tiền Hằng kêu vào văn phòng.
“Nói chuyện với Đổng Sơn xong rồi?” Anh đan chéo tay, ngồi trên ghế ông chủ, từ trên cao nhìn về phía Thành Dao.
“Vâng, đã nói xong!”
“Có gặp phải vấn đề gì không?” Giọng của Tiền Hằng có một chút mất tự nhiên, anh hắng giọng, “Bây giờ tôi vừa vặn rảnh rỗi, tâm trạng cũng không tệ lắm, nếu cô gặp khó khăn, tôi có thể cố mà giúp cô giải đáp, tránh cho cô lại phạm sai sót như trong vụ kiện của Bạch Tinh Manh, để cho người ta biết có liên quan đến đoàn đội luật sư của tôi, thì tôi cũng rất mất mặt.”
...
Mặc dù thái độ vẫn muốn ăn đòn như trước đây, nhưng mà Tiền Hằng lại chủ động theo dõi một vụ kiện bằng phẳng như vậy, còn chủ động cung cấp dịch vụ tư vấn giải đáp, Thành Dao nghĩ, anh trúng năm trăm triệu sao? Tâm trạng xem ra thật sự rất tốt...
Nhưng mà đối với vụ kiện này, Thành Dao cho rằng cô làm rất cẩn thận, cô lắc đầu: “Không có vấn đề gì.”
“Trong vụ kiện này tám mươi phần trăm quan toàn sẽ điều giải trước tòa án, cô đã nói chuyện điều giải với đương sự chưa? Chúng ta cần căn cứ vào thái độ của ông ấy làm phương án ứng đối.”
Thành Dao gật đầu.
Tâm tình của Tiền Hằng, hôm nay cũng quá tốt nhỉ? Còn tay nắm tay kiên nhẫn chỉ dạy, đổi lại là bất kỳ đối tác trong công ty luật nào cũng không thể nào như thế này!
“Được rồi, vậy cô đi ra ngoài đi.”
Nhưng ngay tại lúc Thành Dao xoay người, điện thoại cố định của Tiền Hằng vang lên. Tiền Hằng nhận nghe mấy câu, liền nhíu mày: “Đổng Mẫn? Sao cô ta lại đến, bảo lễ tân không để cô ta vào trong công ty, nháo nữa thì trực tiếp báo cảnh sát.”
Thành Dao đột nhiên có chút không đành lòng: “Tôi đi nói chuyện với cô ấy.”
Tiền Hằng nhíu mày: “Cô chú ý...”
Thành Dao cười: “Tôi đã biết rồi sếp, tôi đã rút ra từ lần dạy dỗ lần trước, sẽ không mang cảm xúc của mình vào trong vụ kiện, sẽ không bởi vì đồng cảm với Đổng Mẫn mà tiết lộ tình hình vụ kiện với nội dung liên hệ với Đổng Sơn cho cô ấy.”
Nghe được lời bảo đảm của cô, Tiền Hằng bày ra vẻ mặt giống như cha già cuối cùng cũng có thể mỉm cười qua thế giới bên kia.
Nhưng mà ngay tại lúc trước khi Thành Dao định xoay người rời đi, Tiền Hằng lại kêu cô: “Vụ kiện này mặc dù đơn giản hơn rất nhiều so với vụ kiện của Bạch Tinh Manh, nhưng không nên phớt lờ. Mỗi một vụ kiện đều khác nhau, cho nên mỗi một chi tiết cũng phải cẩn thận đến mức rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bảo đảm không có bất kỳ vấn đề gì.”
Nói xong câu này, anh mới phất phất tay với Thành Dao, bảo cô không còn chuyện gì thì bãi triều.
*****
Nét mặt của Đổng Mẫn quả nhiên lại là tiều tùy hồn bay phách lạc, Thành Dao thấy cô ấy, đầu tiên là lấy khăn giấy ra.
“Cô tìm luật sư của chúng tôi không có ích lợi gì đâu, chúng tôi chỉ là tiếp nhận đại diện ủy thác cho ba cô, cũng có thỏa thuận giữ bí mật với khách hàng, rất nhiều chuyện căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp, đều không thể nói.” Thái độ của Thành Dao rất ôn hòa, cô kiên nhẫn chờ Đổng Mẫn hồi phục cảm xúc, bắt đầu an ủi cô ấy, “Luật sư không phải người trong cuộc của đoạn hôn nhân đấy, có vấn đề gì, cô vẫn nên nói chuyện với ba cô mới được, tìm chúng tôi cũng vô dụng.”
Vành mắt của Đổng Mẫn hồng hồng: “Tôi cũng biết tìm luật sư các người vô dụng, phải tìm ba tôi mới được, thế nhưng cũng phải để tôi có thể tìm được ông ấy chứ! Mẹ tôi còn vì chuyện này mà tức giận nằm viện, tôi chỉ muốn nói ông ấy đi xem mẹ tôi một chút thôi! Nhưng ông ấy căn bản không để ý đến tôi! Cũng không biết ngày ngày bận rộn cái gì? Tôi đến công ty tìm ông ấy, đều không có ở đó, không biết ông ấy chạy đi đâu!”
...
Đổng Mẫn lại phát tiết một lúc, mới hoàn toàn bình tĩnh lại mà rời đi.
Đổng Mẫn đã bình tĩnh rồi, nhưng Thành Dao lại không bình tĩnh.
Không phải nói còn có tình cảm với Tưởng Văn Tú, bản thân chỉ là nhất thời nóng đầu xảy ra tình một đêm, vì đứa con trai đó vì cha già muốn có cháu trai nên mới ly hôn? Thậm chí bởi vì áy náy mà cũng có thể nhượng bộ phân chia tài sản? Vậy tại sao bây giờ Tưởng Văn Tú nằm trong bệnh viện, nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn?
Dây cung trong đầu Thành Dao vì câu nói oán giận vô tình kia của Đổng Mẫn mà kéo căng triệt để.
Đổng Sơn nói láo.
Người đương sự này của cô, giống y như Bạch Tinh Manh vậy, cũng không nói thật.
Đôi lời tâm tình của editor: Ôi số của Thành Dao toàn gặp những khách hàng ba chấm, đã tới tìm người ta biện hộ cho rồi thì tin tưởng người ta chút đi. Mọi người có đoán được lý do cho câu nói dối của Đổng Sơn không?? Thử viết kịch bản cẩu huyết máu chó đi nào. =)))