Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 46: Chương 46




Đêm hôm đó Tô Hồng Tụ về đến nhà nhưng chậm chạp không cách nào ngủ được, là bởi vì hôm nay quá mức kích động hay bởi vì gặp được người nào đó đã lâu không thấy? Tô Hồng Tụ cũng không biết, chỉ là trằn trọc trở mình khó có thể ngủ.

Đang lúc này chuông điện thoại di động vang lên, cô tiện tay cầm lên, nhìn tên hiển thị người gọi đến là Mạnh Tư Thành.

Cô cắn môi, hạ quyết tâm, nhận điện thoại.

"Còn chưa ngủ sao?" Đầu kia truyền đến giọng nam ôn hòa.

Tô Hồng Tụ trả lời: "Đang muốn đi ngủ đây."

Mạnh Tư Thành nói: "Vốn không có ý định gọi điện thoại cho em, sợ quấy rầy giấc ngủ của em."

Tô Hồng Tụ không nói, bởi vì sợ quấy rầy giấc ngủ của cô cho nên đã lâu cũng không để ý đến cô sao?

Mạnh Tư Thành cảm thấy Tô Hồng Tụ im lặng, giải thích nói: "Chuyện ngày hôm nay anh không phải cố ý. Thân phận của em không tốt để trực tiếp công khai quan hệ của chúng ta."

Ý tứ của Mạnh Tư Thành thật ra là, cô là đại diện thay mặt toàn bộ nhân viên công ty tiếp đón bọn họ, nếu công khai quan hệ bạn trai bạn gái của hai người thì sẽ không tự nhiên, nhưng câu nói vừa rồi của anh cũng khiến Tô Hồng Tụ có thể sinh ra rất nhiều liên tưởng. Cho dù Tô Hồng Tụ có lẽ hiểu được ý của anh, thế nhưng bao nhiều ngày nghi ngờ và lo lắng còn có Đàm Tư Tư khiến cô chịu rất nhiều áp lực cũng làm cho trong lòng cô không thể nào thoải mái, vì vậy Tô Hồng Tụ cắn môi không nói, trong lòng cũng lạnh xuống.

Mạnh Tư Thành nói ra câu đó cũng cảm thấy những lời này thật khiến cho người ta hiểu lầm, vội vàng nghĩ muốn giải thích lại bị Tô Hồng Tụ dịu dàng cắt đứt.

"Em hiểu mà, anh không phải giải thích đâu." Tô Hồng Tụ nói nghe rất khéo hiểu lòng người.

Mạnh Tư Thành thở dài một cái, biết gần đây thật sự anh không có thời gian ở bên cạnh cô, mà giải thích qua điện thoại anh cảm giác rất khó để nói rõ ý của mình, nếu được nói chuyện trực tiếp với cô, cho cô một cơn mưa nụ hôn thì có lẽ cô sẽ hiểu rõ ý tứ của anh hơn, sau đó anh nói: " Buổi tối thứ sáu anh mới có thời gian rảnh một chút, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn cơm được không? Đã lâu anh không được ăn cơm em nấu rồi."

Tô Hồng Tụ gật đầu nói: "Vâng."

Mạnh Tư Thành thấy cô không có biểu hiện khác thường nào, chỉ cho rằng lâu rồi anh không có quan tâm đến cô nên cô có chút không vui thôi, vì vậy trong lòng anh cũng không quá để ý.

Mà Tô Hồng Tụ cũng nghe ra trong lúc anh nói chuyện lộ ra sự mệt mỏi, cô thấy đau lòng nên nói: "Đã trễ thế này rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi."

Mạnh Tư Thành thật sự mệt mỏi, cùng cô nói chúc ngủ ngon xong, câu cuối cùng anh nói: "Hôn em một cái." Sau đó cúp điện thoại.

Tô Hồng Tụ cầm điện thoại đã bị cắt đứt liên lạc, lăng thing mà nghĩ lại câu cuối cùng anh nói hôn cô một cái kia, khuôn mặt của cô đỏ bừng, vùa nãy trong lòng có chút buồn phiền cũng ấm dần lên. Nghĩ lại cô lại cảm thấy buồn cười, thật ra chuyện sáng nay chỉ là một chút ghen tuông của nữ nhi thôi, vẫn nên tranh thủ thời gian ngủ đi thôi.

Hôm nay mới là thứ ba mà thôi, khoảng cách đến buổi tối thứ sáu còn mấy ngày đâu !

Sáng hôm sau, thứ Tư, Tô Tranh mang đến cho công ty một tin tức gây oanh động nho nhỏ. Nguyên nhân đó là Tổng giám đốc Mạc Vân của tổng công ty Hoa Thiên, người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú gia thế hiển hách đồng thời lại ưu tú đã tự mình đến đây trấn giữ rồi.

Vì vậy mọi người tỉnh ngộ: thì ra buổi sáng ngày hôm qua Tô Tranh không xuất hiện là do đi đón vị sếp lớn này đi.

Dĩ nhiên Tô Hồng Tụ không biết mọi người vì sao lại trấn động như thế, cô cũng không biết vị sếp lớn này có thân thế hiển hách như thế nào, cô cúi đầu yên lặng làm việc, đồng thời trong lòng mong đợi buổi chiều thứ sáu đến.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tranh luôn là vẻ mặt lạnh nhạt, hôm nay cùng vị sếp lớn này vai kề vai đi tới, như cũ cũng không thấy nửa điểm nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ thì sắc mặtcủa cô ấy lại trở nên nhu hòa, hướng về phía vị Tổng giám đốc Mạc Vân giới thiệu nói: "Đây là thư ký tạm thời của em, Tô Hồng Tụ."

Tô Hồng Tụ vạn vạn không nghĩ tới cô sẽ được giới thiệu với vị sếp lớn này, vì vậy vội vàng lễ phép mà cười chào lại, biểu tình kia có chút giống như Hồng quân tiếp nhận kiểm duyệt của chủ tịch Mao vậy.

Mạc Vân thấy dáng vẻ một mực cung kính của cô, đánh giá cô một lượt, cảm thấy thú vị, cười hỏi Tô Tranh ở bên cạnh: "Đây chính là vị Tô tiểu thư đã giúp em một tay lập công sao?"

Tô Tranh gật đầu nói: "Đúng vậy."

Mạc Vân có vẻ bề ngoài tuấn tú cùng một đôi mắt sáng ôn hòa, lúc này anh ta cười nhìn Tô Hồng Tụ nói giỡn: "Thật khéo, cô ấy còn cùng họ với em."

Tô Tranh đối với cái đề tài không có dinh dưỡng này, trực tiếp không trả lời lại.

Mạc Vân cũng không có để ý, cười nhìn về Tô Hồng Tụ, trịnh trọng vươn tay nói: "Tô tiểu thư, trong khoảng thời gian này cực khổ cho cô rồi."

Tô Hồng Tụ thấy vậy vội vươn tay ra, cô phát hiện bàn tay của Mạc Vân ấm áp mà khô ráo, anh còn có nụ cười trong sáng và chân thành.

Nếu như không phải đang ở công ty, thì cô có cảm giác tổng giám đốc đây như một anh trai nhà bên cạnh thôi, ai có thể nghĩ tới một người thân thiết chân thành như vậy, lại là sếp lớn trong truyền thuyết của công ty Hoa Thiên đâu?

Buổi trưa hôm nay, Tô Hồng Tụ cùng với Mạc Vân và Tô Tranh cùng nhau ăn cơm.

Rất kỳ quái, cô không cảm thấy lo lắng gì hết, vì vậy đột nhiên cảm thấy nụ cười của Mạc Vân giống như có một loại ma lực, làm cho người ta để xuống phòng bị cùng lo lắng.

Thứ sáu sắp tan ca cô luôn nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối nay, từ trước đến giờ luôn tập trung làm việc Tô Hồng Tụ bắt đầu không yên lòng, nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng đã tới lúc tan việc, cô vội vàng thu dọn đồ đạc ra về.

Vốn hẹn là Mạnh Tư Thành sẽ đến đón cô, cô đang ở dưới lầu chờ, nhưng cô đứng ở nơi đó chờ cả nửa ngày cũng không thấy bóng anh đâu, vì vậy cô cầm điện thoại gọi cho anh, trong long cô lo lắng suy nghĩ có thể anh đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không, dù sao hiện tại tai nạn xe cộ ngày nào cũng có mấy vụ.

Gọi điện thoại, điện thoại di động tắt máy, căn bản không có người nhận, Tô Hồng Tụ càng thêm lo lắng, vội vàng gọi lại lần nữa, lần này cô gọi vào số điện thoại trong phòng làm việc của anh, cô gọi lại mấy lần nữa, cuối cùng khi trong long cô đã nóng như lửa đốt đang suy nghĩ lung tung, điện thoại đâu bên kia đã có người bắt máy.

Điện thoại di động đầu kia truyền đến giọng nói của Mạnh Tư Thành: "Bây giờ em đang ở đâu? Bên này anh đang có chút việc gấp không thể qua đón em được, em có thể về nhà trước được không? Anh xong việc sẽ lập tức đến tìm em ngay."

Tô Hồng Tụ im lặng, thì ra anh không có việc gì, là cô suy nghĩ nhiều.

Vì vậy cô nói vậy cũng được, cô đi về trước, sau đó có ý muốn cúp điện thoại.

Mạnh Tư Thành cảm thấy có lỗi, liền giải thích nói mới vừa rồi điện thoại di động tắt máy nên anh không biết cô gọi đến, Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng nói cô biết rồi.

Lúc điện thoại sắp cúp, Tô Hồng Tụ mơ hồ nghe được bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng hỏi của phụ nữ, hình như đang hỏi ai vừa gọi điện thoại cho anh.

Giọng nói kia, Tô Hồng Tụ mơ hồ có thể phân biệt được, chính là Đàm Tư Tư người khiến cô cảm thấy bị uy hiếp.

Cô cúi đầu cười khổ, rốt cuộc giữa bọn họ đang lọt vào tình huống nào đây? Tối nay anh nói anh sẽ tới, nhưng coi như anh tới, cô cũng không biết sẽ dùng tâm tình gì đối mặt với anh đây.

Đang lúc này, truyền tới bên tai cô một giọng ôn hòa: "Đã trễ thế này, sao cô vẫn ở chỗ này?"

Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, thấy gương mặt điể trai và nụ cười ôn hòa của Mạc Vân đang nhìn cô.

Cô ngượng ngùng cười nói: "Tôi cũng đang muốn về nhà rồi đây."

Mạc Vân gật đầu hỏi: "Cô về nhà như thế nào?"

Tô Hồng Tụ chỉ trạm xe buýt gần đó nói: "Bây giờ vẫn còn có xe buýt, tôi ngồi xe buýt trở về là được."

Mạc Vân nhìn trạm xe buýt vắng tanh, dứt khoát nói: "Quá muộn rồi, để tôi đưa cô về nhà nhé."

Tô Hồng Tụ vừa nghe, dĩ nhiên không nên để sếp lớn đưa cô về, vội vàng uyển chuyển từ chối khéo, nhưng Mạc Vân xem như tính tình ôn hòa cũng rất kiên trì nói: "Tôi làm sao có thể để cho nữ nhân viên của công ty tại thời điểm tối muộn như vậy một mình chen xe buýt chứ?"

Tô Hồng Tụ chợt phát hiện, vị sếp lớn này nhìn như tính tình ôn hòa thật ra đều là mặt nạ, có thể làm ông chủ thì đều không phải là người bình thường, có thể làm tổng giám đốc của Hoa Thiên thì càng không phải là người bình thường, cô đối mặt với sự kiên trì của Mạc Vân dĩ nhiên không có lí do gì từ chối nữa, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.

Dọc theo đường đi, hai người nói chuyện cũng không nhiều, thỉnh thoảng Mạc Vân thuận miệng hỏi mấy câu, Tô Hồng Tụ cũng tùy tiện đáp lại, không khí coi như hài hòa.

Rất nhanh đến gần chỗ Tô Hồng Tụ ở, Mạc Vân là người có phong phạm thân sĩ đưa Tô Hồng Tụ đến tận trước khu nhà cô trọ.

Hai người đi ở trong đêm đông, Tô Hồng Tụ nhớ lại cô và Mạnh Tư Thành cũng từng sóng vai đi như thế, dĩ nhiên cũng nhớ tới ông chủ cũ biến thái đã từng có ý muốn bỉ ổi với cô đi qua chỗ này. Cô cười liếc nhìn Mạc Vân đi bên cạnh, so với ông chủ biến thái kia, Mạc Vân lại làm cho người ta an tâm rất nhiều.

Mạc Vân đưa cô đến trước khu nhà trọ, chào tạm biệt Tô Hồng Tụ rồi rời đi.

Tô Hồng Tụ đang muốn xoay người đi lên tầng, cũng đang đi tới cửa nhà cô thì phát hiện trước cửa đứng một bóng người.

Cao lớn rắn rỏi, đôi mắt sâu thẳm đang không vui nhìn cô, không phải Mạnh Tư Thành còn có thể là ai đây?

Tô Hồng Tụ hơi giật mình nói: "Anh không phải nói là muốn một lát nữa mới có thể tới đây ư, thế nào đến sớm như vậy?" ,

Mạnh Tư Thành càng thêm không vui nói: "Thế nào, anh tới sớm không tốt sao, hay là nói em căn bản không muốn nhìn thấy anh?"

Tô Hồng Tụ bị những lời này ế trụ: "Nha. . . . . . anh có thể đến sớm một chút , em sẽ rất vui."

Lời nói này thật dễ nghe, nhưng Mạnh Tư Thành còn chưa vừa lòng nói: "Mới vừa rồi ngừơi đưa em về là ai vậy?"

Tô Hồng Tụ vạn không nghĩ tới ông chủ đưa mình về nhà lại bị Mạnh Tư Thành nhìn thấy, nhớ tới trước đó đủ loại hiểu lầm, giọng cô hơi cà lăm nói: "Anh ấy. . . . . . anh ấy là tổng giám đốc công ty em."

Mạnh Tư Thành nhíu mày nói: "À, Tổng giám đốc công ty Hoa Thiên?"

Tô Hồng Tụ gật đầu: "Đúng vậy a đúng a!"

Nghe cô nói như thế, Mạnh Tư Thành rơi vào trầm tư, chau mày không biết đang nghĩ cái gì.

Tô Hồng Tụ nhìn vẻ mặt của anh vẫn còn không vui, trong lòng cô mặc dù cũng có chút buồn vì chuyện lúc trước, nhưng rốt cuộc tính tình cô mềm mại, nên sẽ không làm những chuyện như đùa bỡn tình cảm gì đó, vì vậy yên lặng từ trong túi xách lấy ra cái chìa khóa mở cửa nói: "Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà thôi."

Mạnh Tư Thành cũng không phản đối, vào nhà ngồi xuống, sau khi ngồi xuống anh nhìn khóa cửa, vẻ mặt băng bó nói: "Anh ở bên ngoài đợi em nửa ngày, thiếu chút nữa chết rét."

Tô Hồng Tụ ngẩn ra, từ lúc bọn họ cúp điện thoại đến bây giờ cũng không có bao lâu đi, làm sao sẽ chờ cả nửa ngày, hơn nữa anh còn mặc áo khoác lông dê, làm sao đến nông nỗi lạnh cóng muốn chết đây?

Không đợi Tô Hồng Tụ phản ứng kịp, Mạnh Tư Thành liền bá đạo nhấc lên yêu cầu: "Chìa khóa nhà của em phải cho anh một cái, nếu không gặp lại tình huống như thế anh còn phải chịu rét." Ánh mắt của anh vừa vô tội lại bá đạo.

Tô Hồng Tụ giờ mới hiểu được thì ra anh nói cóng đến muốn chết là có mục đích phiá sau, nhìn sắc mặt anh không vui như cũ ngồi ở bên giường, nhất thời cô cảm thấy người đàn ông cao lớn ngồi ở trên chiếc giường nhỏ của cô bộ dạng cáu kỉnh rất là buồn cười, không khỏi mím môi cười bất đắc dĩ.

Mạnh Tư Thành thấy cô cười, trên mặt có chút không nhịn được nói: "Em đang cười cái gì?"

Tô Hồng Tụ liền vội vàng lắc đầu, dịu dàng nói: "Không cười gì hết, chỉ là em nhìn thấy anh nên vui mừng thôi."

Bộ dáng của Mạnh Tư Thành rất là hưởng thụ khi nghe câu nói này, khuôn mặt lạnh lẽo từ từ tan ra, bên môi cũng dâng lên nụ cười: "Tới đây, cho anh hôn một cái."

Tô Hồng Tụ lắc đầu làm nũng nói: "Không cần, em muốn đi nấu cơm, nếu không lại đem anh đói chết thì sao?" Bắt chước anh nói chết rét, cô cố ý nói đói chết, hơn nữa còn nhấn mạnh.

Mạnh Tư Thành cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cũng cảm thấy mới vừa rồi lời kia của anh quá mức trẻ con, cười nhẹ nghiêm túc nói: "Tốt, vậy em đi làm cơm nhanh lên đi, anh đói bụng quá."

Hôm nay, Mạnh Tư Thành được ăn món ăn do Tô Hồng Tụ nấu, đồng thời cũng được ôm người đẹp vào trong ngực thân thiết một phen, dĩ nhiên là đem các loại phiền não cũng tạm thời quăng ra ngoài chín tầng mây.

Mà Tô Hồng Tụ, cũng bởi vì Mạnh Tư Thành nói đến chuyện cái chìa khóa, trải qua mấy ngày nay nghi ngờ đè ở trong lòng cũng tạm thời bị quên đi, cùng Mạnh Tư Thành trải qua một buổi tối ngọt ngào vui vẻ.

Mãi cho đến khi Mạnh Tư Thành cầm một cái chìa khóa mang theo nụ cười rời đi, Tô Hồng Tụ mới chợt nhớ tới, còn chưa có hỏi rõ anh về chuyện Đàm Tư Tư đâu!

Hai người gặp nhau không dễ, cô lại đem chuyện tình phiền lòng này hoàn toàn quên sạch!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.