Cô dùng một nụ cười, khiêu chiến tia lý trí cuối cùng của anh.
Tô Hồng Tụ đã sớm chú ý tới Mạnh Tư Thành.
Nhưng cô lại không nhìn về phía Mạnh Tư Thành, giống như cô không hề biết anh.
Thực tế, trên mặt cô mang theo nụ cười nhu hòa tinh tế như cũ, nhưng trong lòng đã sớm phiên giang hải đảo.*
Khi chưa ra sân, cô đã chú ý tới anh.
Thế nhưng anh đứng ở một góc của yến hội, anh anh em em không biết nói gì với Đàm Tư Tư, giống như một đôi thân mật!
Tô Hồng Tụ không khỏi muốn hỏi, Mạnh Tư Thành a Mạnh Tư Thành, em rời khỏi một tháng, anh rốt cuộc có nhớ em hay không?
Chỉ là cô dĩ nhiên sẽ không xông đến trước mặt anh để hỏi, cô chỉ nở nụ cười hàm xúc, mặc cho Mạc Vân kéo tay mình, giống như một công chúa ưu nhã bình tĩnh đi vào đại sảnh, đi vào tầm mắt của anh.
Ánh mắt của cô mang theo nụ cười, êm ái quét qua mọi người trong đại sảnh, tự tin ưu nhã không chê vào đâu được, nhưng không ai biết, thật ra thì cô đã sớm chú ý tới sắc mặt của những người trong góc yến hội.
Cô hài lòng khi thấy vẻ mặt khiếp sợ, bất mãn, còn có một chút ghen tỵ, Tô Hồng Tụ chợt rất không phúc hậu mà vui vẻ.
Một tháng này, chính mình cố gắng đã không uổng phí, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy nhìn thấy nhiều vẻ mặt đặc sắc của Mạnh Tư Thành.
Cô liếc khuôn mặt đã xanh mét của Mạnh Tư Thành, trong lòng dâng lên vẻ không đành lòng, nghĩ thầm không nên nghe theo lời Tô Tranh cố ý chọc giận anh. Nhưng khi nhìn thấy Đàm Tư Tư bên cạnh anh, Tô Hồng Tụ cắn môi dưới, quyết định hoàn thành kế hoạch của mình.
Chuyện này liên quan đến vấn đề khí thế giữa nam và nữ!
Tô Tranh có nói, giữa nam và nữ, không phải mình áp đảo người ta thì sẽ là người ta áp đảo mình.
Tô Hồng Tụ có lẽ cả đời không áp đảo được Mạnh Tư Thành, nhưng tối nay nhất định Tô Hồng Tụ phải làm công chúa một lần.
Chỉ có lần này, cô sẽ là công chúa nhận được tất cả những ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ.
Bên người công chúa luôn cần có một hộ hoa sứ giả, đó chính là bạch mã hoàng tử.
Tối nay, Mạc Vân chính là bạch mã hoàng tử của Tô Hồng Tụ.
Mạc Vân làm bạch mã hoàng tử, ánh mắt vừa đảo qua là đã cảm nhận được đợt sóng ngầm mãnh liệt này, nhưng anh chỉ cười vân đạm phong khinh, chậm rãi vươn tay về phía công chúa xinh đẹp nhất tối nay làm tư thế mời khiêu vũ.
Mạc Vân cảm thấy một ánh mắt như đao bắn về phía mình, trong lòng cười thầm, nếu ánh mắt có thể giết người, Mạc Vân nghĩ có lẽ mình đã chết ngàn vạn lần.
Anh lễ phép ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng có ánh mắt bắn tới.
Hai tầm mắt chống lại nhau, một ánh mắt mỉm cười ôn hòa, ý vị sâu xa mang theo khiêu khích, một ánh mắt khác lại không hề che giấu sự lạnh lùng
Mạnh Tư Thành trơ mắt nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay ưu nhã của Tô Hồng Tu, sau đó sẽ là động tác nhảy lấy đà.
Thân hình anh vừa động đã muốn tiến lên!
Làm sao anh có thể cho phép!
Nhưng bên cạnh sớm có một người chú ý đến động tác của anh, đặt tay lên đầu vai anh, nhẹ giọng nói: “Người anh em, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Mạnh Tư Thành cắn răng nói: “Cậu bảo tôi bình tĩnh như thế nào được hả!”
Quách Tứ nắm thật chặt đầu vai anh, vội vàng trấn an nói: “Yên lặng theo dõi biến hóa, cậu không cần làm loạn, cậu có biết thân phận Mạc Vân là gì không?”
Mạnh Tư Thành hừ lạnh một tiếng: “Thân phận hắn ta mắc mớ gì tới tôi?”
Con ngươi Quách Tứ nhanh chóng thay đổi: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Mạnh Tư Thành vươn tay đẩy tay anh ra, nhưng bởi vì quá gấp gáp nên đẩy không ra, không khỏi tức giận: “Quách Tứ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Quach Tứ giả bộ hồ đồ: “Tôi không hiểu rõ cậu muốn làm gì? Người ta khiêu vũ liên quan gì tới cậu?”
Mạnh Tư Thành quay đầu lại, con ngươi lạnh lẽo thẳng tắp nhìn vào anh, nói từng chữ từng chữ: “Đó là bạn gái của tôi!”
Hôm nay Quách Tứ đã sớm phát hiện hành động kì lạ của Mạnh Tư Thành, cũng đoán được ít nhiều, mặc dù chưa hiểu rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nhưng vào giờ phút này anh không thể để cho Mạnh Tư Thành làm ra chuyện gây mất thể diện được: “Bạn gái của cậu thì là bạn gái của cậu chứ sao. . . . . . Rất tốt, bạn gái của cậu thật đẹp, tôi nói cậu thật không có nghĩa khí, lại giấu một cô bạn gái xinh đẹp như vậy. . . . . “
Anh đang muốn tiếp tục càu nhàu, chợt thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Tư Thành, ngay lập tức dừng lại: “Coi như mình chưa nói gì.”
Một lần nữa ánh mắt Mạnh Tư Thành chuyển sang trong sân, trải qua sự quấy rầy của Quách Tứ, Tô Hồng Tụ dưới sự hướng dẫn của Mạc Vân đã bắt đầu khiêu vũ rồi.
Hai người kia, một người tuổi trẻ tài cao, một người ưu nhã uyển chuyển, hàm xúc ấm áp, một gia thế bất phàm, một lai lịch thần bí, khi bọn họ khiêu vũ giống như kim đồng ngọc nữ vậy, cướp đi sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của mọi người trong bữa tiệc như gắn theo bước nhảy của họ.
Mạnh Tư Thành ngừng thở, trơ mắt nhìn cô gái đã từng hết sức quen thuộc.
Sắc đỏ của lễ phục theo kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng của cô mà nở rộ thành một đoá hoa xinh đẹp, càng nổi bật tư thái dịu dàng của cô. Mạnh Tư Thành một mực yên lặng ngắm nhìn cô, anh chưa bao giờ biết thì ra cô có thể trở nên xinh đẹp như vậy, cũng chưa bao giờ biết, người con gái luôn tĩnh lặng sẽ có một ngày hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Anh vẫn cảm thấy cô như bông hoa lặng lẽ toả ra hương thơm, chỉ vì một mình anh mà nở rộ, thế nhưng hôm nay cô lại rêu rao như thế.
Chợt con ngươi Mạnh Tư Thành nhíu lại, cằm cũng buộc chặt, anh nhìn thấy cái gì đây? Theo thân hình của cô xoay tròn, anh phát hiện rõ ràng thân lễ phục phía sau lưng thế nhưng mở cực thấp, thấp đến tận hông!
Một khoảng lớn da thịt xinh đẹp lộ ra, nhưng không gây nên cảm giác tục tằng, mà càng làm cho người ta cảm thấy hơi thở dịu dàng, nhu hoà của cô gái này.
Nhìn đến đây, sắc mặt Mạnh Tư Thành càng thêm khó coi, nắm đấm đã buông ra lại nắm chặt lai, gân xanh lộ ra.
Cô gái này, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì hay không?
Cô vẫn chính là Tô Hồng Tụ trước kia sao?
*Phiên giang hải đảo: Rời sông lấp bể
Bản nhạc kết thúc, một lần nữa mọi người ngồi xuống.
Hôm nay mặc dù Mạc Vân đã sớm gặp qua Mạnh Tư Thành, nhưng lúc này là lấy tư cách chủ nhân bữa tiệc đi mời rượu.
Khi anh đi tới mời rượu, Tô Hồng Tụ cũng đi cùng.
Mạnh Tư Thành ở trong lòng cười lạnh, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, anh rốt cuộc không phải là đứa trẻ ba tuổi, mà đã biết che dấu tâm tình của mình rồi.
Mạc Vân kính một ly rượu, tầm mắt hai người trên không trung lần nữa gặp nhau không che dấu quan sát.
Tô Hồng Tụ đứng ở một bên thong dong mỉm cười nhìn hai người đàn ông, cử chỉ hào phóng thoả đáng như cũ, nhưng chỉ có chính cô biết, bàn tay nắm ly rượu có chút cứng nhắc, đầu ngón tay khẽ run.
Ánh mắt Mạnh Tư Thành chuyển từ Mạc Vân lướt qua Tô Hồng Tụ đứng bên cạnh, ánh mắt kia rất xa lạ, giống như thực sự không biết cô.
Giờ khắc này trong lòng Tô Hồng Tụ đột nhiên căng thẳng, đau đớn bỗng xuất hiện.
Mặc dù biết là anh cố ý, nhưng ánh mắt cố ý xa lạ này cũng khiến cô cảm thấy đau đớn.
Tô Hồng Tụ cắn môi theo bản năng, ngay sau đó ý thức được hành động của mình không ổn, vì vậy cuống quýt che dấu, giơ ly lên cười: “Ngài Mạnh, tôi cũng vậy kính anh một ly?”
Ánh mắt Mạnh Tư Thành thâm trầm khó dò, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào cô, tay nâng lên, một chữ cũng không nói cứ thế một hơi cạn sạch.
Sau đó anh ngiêng đầu đi, cũng không nhìn cô nữa.
Trong lòng Tô Hồng Tụ dần biến lạnh, tình trạng này, làm thế nào để cứu vãn đây?
Trong thời gian một tháng, cô biết mình nên vĩnh viễn mỉm cười tự tin, bởi vì tự tin nhất sẽ khiến người phụ nữ trở nên xinh đẹp.
Hiện tại cô đã tin tưởng mình là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng nếu Mạnh Tư Thành không nhìn cô một cái, vậy xinh đẹp này có ý nghĩa gì?
Mạc Vân ở một bên suy nghĩ và quan sát tâm tình của Tô Hồng Tụ, đưa tay cầm lấy tay cô, cảm thấy bàn tay cô lạnh lẽo, thì săn sóc cười ấm áp: “Hồng Tụ, thể chất của em bị lạnh, không nên tuỳ tiện uống rượu biết không? Lần sau còn như vậy, xem anh trừng phạt em.”
Nói xong lời này, Mạc Vân liền cảm thấy một ánh mắt hận không thể lăng trì mình truyền tới, vì vậy trong lòng tiếp tục cười thầm.
Nghe vậy, Tô Hồng Tụ mím môi cười, nương theo ý Mạc Vân: “Em biết rồi, về sau em sẽ không uống nữa, có được hay không?”
Mạc Vân gật đầu: “Ừ, em nghe lời là tốt rồi.”
Mạnh Tư Thành nghe được những lời này, xoay chiếc cổ cứng đờ, khó có thể tin nhìn về phía Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ rất vô tội mỉm cười, cười đến xinh đẹp đơn thuần, rồi lại nhẹ nhàng xa cách.
Chính nụ cười này đã đâm rách một tia lý trí cuối cùng của Mạnh Tư Thành, một nỗi tức giận đã đè nén cả tối nay chợt bộc phát!
Anh tiến lên một bước, không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người tại đây, đoạt lấy tay Tô Hồng Tụ, nắm chặt tay cô, lạnh lùng ra lệnh: “Em đi theo anh.”
Nói xong lập tức kéo Tô Hồng Tụ còn đang khiếp sợ, cũng không quay đầu lại sải bước đi ra đại sảnh.
Để lại một mình Mạc Vân với bộ mặt khiếp sợ.
Quách Tứ nhíu mày than thở sợ hãi.
Tô Tranh đứng trong góc mỉm cười nhàn nhạt.
Mà ở hội trường mọi người đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Đây là tiết mục gì vậy?
Trò chơi hai người đàn ông cùng tranh giành nhau một cô gái sao?
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Tư Thành đã bộc phát, sau khi bộc phát sẽ như thế nào đây? Đoán trúng có thưởng.